"Đã đến rồi, còn giả vờ thanh cao gì." Người đàn ông vác cô lên, ném lên giường, giật cà vạt xuống, đè hai tay cô lại, hôn lên.
"Nếu đã kết hôn rồi, chắc là rất có kinh nghiệm nhỉ?" Người đàn ông xé từng chiếc áo trên người cô.
"Tôi vẫn chưa..." Đường Vãn co rúm dưới thân người đàn ông, lời trong miệng nuốt ngược về.
Kết hôn ba năm, cô vẫn còn là xử nữ.
Nói ra ai mà tin.
Đột nhiên một cảm giác phẫn nộ ùa lên tim, Đường Vãn ngừng giãy giụa.
Rất đau, cực kỳ đau.
Đường Vãn cắn môi, răng nanh sắc nhọn đâm rách da, trong miệng lan ra mùi máu tanh.
Đêm đầu tiên của cô, đêm đầu tiên cô chờ đợi ba năm chưa trao đi, cứ thế cho một người đàn ông xa lạ một cách qua loa.
Thậm chí cô không biết anh trông như thế nào.
…
Hôm sau, Đường Vãn bị tiếng rung điện thoại đánh thức, là bệnh viện gọi tới.
"Cô Đường, mau đến Bệnh viện Đế Đô, mẹ cô xảy ra chuyện rồi."
"Chồng kiểm tra à?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang ý cười mỉa mai truyền đến từ sau lưng cô.
Đường Vãn hoảng loạn đứng dậy, vơ vội quần áo vương vãi trên đất mặc lên người, cúi đầu nói nhỏ: "Chuyện tối qua coi như chưa xảy ra."
Cô xem sự hoang đường tối qua như sự trả thù cho việc Lục Hạo phản bội.
Người đàn ông trần nửa người nằm trên giường, cười lạnh một tiếng, "Cô còn tùy tiện hơn tôi tưởng."
Có chồng rồi còn ra ngoài làm bậy, làm xong kéo quần lên không nhận người.
Đường Vãn muốn gặp mẹ ngay, không muốn nhiều lời với anh, thậm chí không ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà đã quay người rời đi.
Đường Vãn vừa đi, trợ lý La đã gõ cửa phòng, lén lẻn vào.
Hạ Hoài Tự day thái dương đau nhức sau cơn say, "Nhét người lên giường tôi là ý của bà cụ?"
Trợ lý La rụt cổ, gật đầu.
Thì ra là người bà cụ chọn tới.
Dù gì anh cũng là tổng giám đốc của Tập đoàn tài chính số một Đế Đô, ông chủ của công ty niêm yết lớn nhất nước A, đêm đầu tiên lại trao cho một người phụ nữ đã kết hôn.
Tối qua dù là anh giày vò thế nào, người phụ nữ cũng cứng rắn không kêu một tiếng, anh trút giận trọn một đêm, người phụ nữ hừ cũng không hừ một tiếng, xem ra kinh nghiệm không phải phong phú bình thường.
Sáng ra thấy vẻ mặt không quan tâm kia của cô, chắc là hạng phụ nữ lẳng lơ.
Thật không biết bà nội tìm đâu ra loại phụ nữ này, sao lại nhét cho anh.
Nếu không phải tối qua anh uống nhiều quá…
Ánh mắt Hạ Hoài Tự quét qua giường chiếu lộn xộn.
Vệt máu đỏ tươi kia trên giường khiến ánh mắt anh lóe lên.
Không phải đã kết hôn sao?
Lúc người phụ nữ chuẩn bị ra cửa, anh mơ hồ thấy trên môi cô hình như có máu.
Nếu cô là xử nữ, tối qua anh giày vò như vậy…
Đường Vãn tiện tay vẫy một chiếc taxi, vội vã chạy đến bệnh viện.
Vừa vào cổng lớn bệnh viện, Đường Y Y đã khoác tay Lục Hạo, nghênh ngang xuất hiện trước mặt Đường Vãn.
Mắt Đường Vãn đỏ lên, "Hai người các người cặp kè với nhau từ khi nào?"
Đường Y Y dựa lên vai Lục Hạo, ánh mắt mang vẻ khiêu khích, "Ngày chị kết hôn, anh rể đã lên giường tôi rồi."
"Chị và anh rể kết hôn ba năm, vẫn còn là xử nữ nhỉ? Mất mặt chết đi được…"
Đường Y Y cười rất càn rỡ.
Một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu Đường Vãn xuống.
Ba năm nay, cô ở nhà làm vợ hiền mẹ đảm, si ngốc mong Lục Hạo về nhà, không ngờ ngay đêm tân hôn của hai người Lục Hạo đã ngoại tình với Đường Y Y.
Sau khi kết hôn Lục Hạo chưa từng chạm vào cô, trước đây chỉ nghĩ là công việc Lục Hạo bận rộn, không ngờ anh ta sớm đã có người phụ nữ mới bên ngoài, hơn nữa còn là em kế của mình!
Đuôi mắt Đường Vãn đỏ hoe.
Sao cô lại không nghĩ ra chứ.
Từ nhỏ Đường Y Y đã thích cướp đồ của cô, huống gì là đàn ông của cô.
"Đường Vãn, chúng ta ly hôn đi, cô tay trắng ra khỏi nhà." Ánh mắt Lục Hạo lạnh lùng.
Tim Đường Vãn như bị đâm một nhát.
Ba năm chờ đợi và trả giá, đổi lại là tay trắng ra khỏi nhà.
Đường Vãn cười lạnh, "Lục Hạo, anh tưởng tôi tham lam mấy đồng tiền bẩn thỉu đó của anh à?"
Đường Vãn không phải người vật chất, mẹ cô xuất thân hào môn, gia tài kếch xù, cô chưa bao giờ coi tiền bạc vào mắt.
Lục Hạo hừ nói: "Cô tưởng mình vẫn là thiên kim tiểu thư sao? Chờ mẹ cô chết, e là ngay cả ăn mày đầu đường cô cũng không bằng."
Toàn thân Đường Vãn run rẩy, "Anh đang nói bậy bạ gì vậy?"
"Đường Vãn, biết đâu bây giờ chị vào phòng bệnh còn nhìn được mẹ chị lần cuối đó." Đường Y Y cười, đôi môi đỏ mọng của cô ta như dính máu tươi.
Trong lòng Đường Vãn dâng lên dự cảm không lành, bất chấp tất cả xông về phía phòng bệnh.
"Người chết Thẩm Thanh, cắt cổ tay tự sát, hưởng thọ bốn mươi tám tuổi."
Trong phòng bệnh, giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như cây búa nặng nề nện lên đầu Đường Vãn.
"Mẹ tôi hôn mê cả ngày, sao có thể tự sát được." Đường Vãn không thể tin nổi lắc đầu, nước mắt từng giọt lớn chảy dài trên má.
"Lúc mẹ cô được đưa đến bệnh viện là còn tỉnh táo." Bác sĩ nói.
Đường Vãn không hiểu.
Mẹ hôn mê mười mấy năm, sao lại đột nhiên tỉnh lại?
Đường Y Y và Lục Hạo xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Đường Y Y cười ném một tờ giấy lên mặt Đường Vãn, "Nhìn cho kỹ đi, đây là di thư mẹ chị để lại, bên trên viết rõ ràng bà ta là tự sát, đồng thời chị tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế toàn bộ tài sản của bà ta, ban nãy bố gọi điện qua, chị bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường rồi! Từ giờ trở đi, chị là một kẻ nghèo rớt mồng tơi không một xu dính túi."