eo Nguyễn Đồng đi sâu
ủa người đi cùng, tự mình kể về câu chuyệ
a đến làng chài đã bị sốt cao, là Phán Tuyết cõng anh đi ba cây số đường núi tìm bác sĩ, r
y triều lên rất nguy hiểm, nhưng Phá
Phán Tuyết là một người tốt
Đồng cú
i làng chài hẻo lánh này khi nhà họ Phó huy động mọi sức lực, thậm chí tre
dừng chân, chỉ về phía một c
mái hiên treo từng chùm cá khô, khôn
bên trong vang
ng kìm nén nổi niềm vui: "P
bóng người từ t
nh Nhiên ở cửa, cả ngườ
rẩy, nước mắt tuôn trào,
anh, khóc nức nở: "Em cứ tưởng... em cứ tưởng cả đời này không gặp lại được anh nữa... Họ nói
sợ hãi, sự xuất hiện của Phó Cảnh Nhiên như
ơ tay vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng anh dịu dàng:
hìn hai người ôm nhau chặt chẽ
ối cùng cũng nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu đôi mắt đẫm lệ
Nhiên lúc này mới nhớ đến Nguyễn Đồng, q
ềm tĩnh: "Người đã được đưa tới, hai người nói chuyện
ô ấy có phải đến để đưa anh đi không? Anh đừng đi được không..." Phó C