ệnh v
ớc, bước chân vội vã,
ghe thấy tiếng thở dài k
thấy cô nữa, cô có th
hấy mẹ Phó nửa nằm trên giường bệ
giường vì sự kích động của
y cầm một bát sứ trắng, bên
mắng, vai cô hơi
sóc dì một chút, sức khỏe của d
ô đầy u
n tay Tống Phán Tuyết đi, nhưng vì động tác quá gấp, kéo theo
tiến lên, đỡ vai mẹ Phó, giọng đầy lo lắng, "Bá
ên tủ đầu giường, cũng muốn đỡ mẹ Phó, nhưng bị
ô nhìn Phó Cảnh Nhiên, ánh mắt đầy bất lực và đáng thương: "Tiểu
ảm, vừa định mở miệng an ủi, thì lại thoáng thấy Nguyễn Đồng đang đứng ở cử
ại chỗ, lạnh lùng nhìn
n tủ đầu giường, cháo nấu rất loãng, trên m
hí không muốn tìm hiểu
Đồng mở lời, giọn
sang vẻ uất ức: "Đồng Đồng, con đến rồi! Con nhìn xem người phụ n
cơ thể cứng đờ, khóc càng dữ dội, như thể N
iường bệnh, ánh mắt dừng lại trên người mẹ Phó: "Phó dì, con đ
Không như một số người, chỉ biết làm mẹ phiền lòng! Đồng Đồng, con nói xem, có phải Cảnh Nhiên bị
p người phụ nữ này vào nhà mình, con dâu