Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đêm định mệnh khi anh ta bị bỏ thuốc.
Lần này, tôi sẽ không trở thành "thuốc giải" cho anh ta nữa. Tôi sẽ đẩy anh ta về phía người phụ nữ anh ta yêu, và giành lại tự do cho chính mình.
Chương 1
Vũ Diệp Mai POV:
Vào ngày tôi sinh non, chồng tôi, Võ Nam Phong, đã nhốt tôi trong một căn biệt thự bỏ hoang. Anh ta để tôi và đứa con sơ sinh của chúng tôi chết dần chết mòn trong đau đớn và lạnh lẽo, chỉ để trả thù cho người con gái anh ta yêu, Kiều Thanh Hà, người đã chết trong một tai nạn xe hơi thảm khốc vào đúng ngày cưới của chúng tôi.
Cơn đau xé rách từ bụng dưới kéo tôi trở về từ vực thẳm của ký ức.
Tôi mở trừng mắt, hơi thở dồn dập. Mùi rượu nồng nặc và mùi nước hoa nam tính quen thuộc xộc vào mũi tôi. Không phải mùi máu tanh và mùi ẩm mốc của căn biệt thự chết chóc.
Trước mắt tôi là khuôn mặt tuấn tú đến nghẹt thở của Võ Nam Phong. Đôi mắt anh đỏ ngầu, hơi thở nóng rực phả vào mặt tôi. Anh đang mất kiểm soát.
Tôi nhận ra khung cảnh này. Đây là phòng của anh trong căn biệt thự của nhà họ Võ. Đây là đêm định mệnh đã hủy hoại cả cuộc đời tôi, đêm anh bị bỏ thuốc.
Trong kiếp trước, tôi, với tình yêu mù quáng và ngu ngốc, đã không ngần ngại trở thành "thuốc giải" cho anh. Kết quả là tôi mang thai, một cuộc hôn nhân ép buộc, và một cái chết bi thảm.
Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội. Không. Sẽ không có lần thứ hai.
"Mai..." Giọng Nam Phong khàn đặc, đầy dục vọng không thể kiềm chế. Anh vươn tay, cố gắng kéo tôi vào lòng. "Giúp anh... Anh khó chịu quá..."
Cơ thể anh nóng như một lò lửa. Bàn tay to lớn của anh nắm lấy cổ tay tôi, sức lực mạnh đến mức gần như bóp nát xương của tôi.
Kiếp trước, tôi sẽ mềm lòng trước sự yếu đuối hiếm hoi này của anh. Tôi sẽ tự nguyện dâng hiến tất cả.
Nhưng bây giờ, trong đôi mắt tôi chỉ có sự lạnh lẽo như băng.
"Buông ra." Tôi nói, giọng tôi bình tĩnh đến đáng sợ.
Nam Phong dường như không nghe thấy. Anh vùi mặt vào cổ tôi, lẩm bẩm một cái tên khác. "Hà... Thanh Hà... Em ở đâu..."
Trái tim tôi, vốn đã chết lặng, không còn cảm thấy đau đớn nữa. Chỉ có sự mỉa mai đến tột cùng. Ngay cả trong lúc này, người anh ta nghĩ đến vẫn là cô ấy.
Tôi dùng hết sức lực, giằng tay ra khỏi cái nắm của anh. Anh mất đà, ngã vật ra giường.
Tôi lùi lại vài bước, giữ khoảng cách an toàn. Tôi nhìn anh đang quằn quại trên giường với ánh mắt của một người xa lạ. Sống lại một đời, sự mê đắm điên cuồng dành cho người đàn ông này đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự căm hận và ghê tởm.
Tôi quay người, không chút do dự, đi ra khỏi phòng. Tôi lấy điện thoại di động của mình ra, lướt qua danh bạ và tìm một số điện thoại quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.
Kiều Thanh Hà.
Tôi bấm nút gọi. Sau vài tiếng chuông, một giọng nữ ngọt ngào nhưng có chút cảnh giác vang lên.
"A lô? Ai vậy?"
"Tôi là Diệp Mai," tôi nói, giọng đều đều. "Võ Nam Phong đang không được khỏe. Anh ấy cần cô. Địa chỉ là..."
Tôi đọc địa chỉ nhà họ Võ một cách rõ ràng. Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó là một tiếng "tút" kéo dài. Cô ta đã cúp máy.
Tôi biết cô ta sẽ đến. Không người phụ nữ nào có thể từ chối lời kêu cứu của người đàn ông mà cô ta coi là "mỏ vàng" của mình.
Tôi quay lại nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt của Nam Phong. Tiếng gầm gừ đau đớn của anh vọng ra, nhưng nó không còn khiến tôi rung động nữa.
Anh sẽ có được "thuốc giải" mà anh mong muốn. Kiều Thanh Hà sẽ có được cơ hội để trói chặt anh.
Còn tôi, tôi sẽ có được tự do.
Tôi đi về phòng của mình, một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang, hoàn toàn khác biệt với sự xa hoa trong phòng của anh.
Tôi khóa trái cửa lại. Tiếng "cạch" khô khốc vang lên, giống như một nhát dao cắt đứt hoàn toàn sợi dây ràng buộc giữa tôi và anh.
Tôi sẽ không còn là cái bóng đáng thương của anh nữa. Từ đêm nay, Vũ Diệp Mai tôi sẽ sống vì chính mình.
Tôi mặc kệ những tiếng động hỗn loạn ngày càng lớn từ phòng của Nam Phong, mặc kệ tiếng chuông cửa reo lên sau đó không lâu.
Tôi chỉ đơn giản là nằm xuống giường, nhắm mắt lại, và lần đầu tiên trong rất nhiều năm, tôi cảm thấy một sự bình yên tuyệt đối.
Quá khứ đã là tro bụi. Tương lai của tôi, bây giờ mới thực sự bắt đầu.