Ả nhân tình của anh ta, Ngọc Trà, chế nhạo tôi, tiết lộ rằng Minh Khang đã kể cho ả nghe về những biến chứng thai kỳ của tôi, rồi tát tôi, gây ra một cơn co thắt kinh hoàng.
Minh Khang đứng về phía ả, công khai làm nhục tôi, yêu cầu tôi rời khỏi bữa tiệc "của họ", trong khi một trang blog xã hội đã tung hô họ như một "gia đình kiểu mẫu".
Anh ta hoàn toàn mong đợi tôi sẽ quay về, chấp nhận cuộc sống hai mặt của anh ta, nói với bạn bè rằng tôi "làm quá" nhưng sẽ "luôn quay trở lại".
Sự trơ tráo, sự tàn nhẫn được tính toán trong lời lừa dối của anh ta, và ác ý lạnh người của Ngọc Trà, đã thổi bùng lên một cơn thịnh nộ lạnh lùng, cứng rắn mà tôi gần như không nhận ra.
Làm sao tôi có thể mù quáng đến thế, tin tưởng đến thế vào người đàn ông đã thao túng tâm lý tôi suốt nhiều tháng trong khi xây dựng một gia đình thứ hai?
Nhưng trên tấm thảm sang trọng của văn phòng luật sư đó, khi anh ta quay lưng lại với tôi, một quyết tâm mới, không thể lay chuyển đã hình thành.
Họ nghĩ tôi đã suy sụp, có thể vứt bỏ, dễ dàng thao túng – một "người vợ biết điều" sẽ chấp nhận một cuộc ly thân giả tạo.
Họ không hề biết sự chấp nhận bình tĩnh của tôi không phải là đầu hàng; đó là chiến lược, một lời hứa thầm lặng sẽ phá hủy mọi thứ anh ta trân trọng.
Tôi sẽ không để bị dàn xếp; tôi sẽ không thấu hiểu; tôi sẽ kết thúc chuyện này, và đảm bảo rằng màn kịch gia đình hoàn hảo của họ sẽ tan thành tro bụi.
Chương 1
Cảm giác lạnh lẽo đến đáng sợ trong dạ dày là một cảm giác quen thuộc, một cảm giác mà tôi đã gạt đi quá nhiều lần.
Nhưng không phải hôm nay.
Không phải sau những gì tôi đã thấy.
Tay tôi run rẩy bấm số của mẹ, bà Elizabeth.
Điện thoại chỉ vừa đổ hai hồi chuông bà đã bắt máy, giọng bà bình tĩnh, một sự tương phản rõ rệt với sự hỗn loạn bên trong tôi.
"Linh An? Có chuyện gì vậy? Con nghe tệ quá."
"Mẹ," tôi nghẹn ngào, từ ngữ như một cục u đau đớn trong cổ họng. "Là Minh Khang."
Sự im lặng ở đầu dây bên kia, nhưng đó không phải là sự im lặng trống rỗng. Đó là sự im lặng của việc đã biết, của sự chờ đợi.
"Anh ta ở đây, mẹ ạ. Tại cái... cái tiệc mừng em bé mà con phải chụp ảnh này." Giọng tôi vỡ ra. "Với một người đàn bà khác. Và một đứa bé, mẹ ơi. Một đứa trẻ sơ sinh."
Những lời nói tuôn ra, một dòng thác của sự hoài nghi và kinh hoàng đang dần hiện rõ.
"Họ giới thiệu anh ta là cha đứa bé."
Tôi nghe thấy tiếng mẹ hít một hơi thật mạnh.
"Thằng khốn đó," mẹ tôi nói, giọng bà đột nhiên lạnh như băng. "Mẹ biết mà. Mẹ luôn biết có gì đó không ổn ở nó."
Lời nói của bà, dù khắc nghiệt, lại là một sự an ủi kỳ lạ. Sự xác nhận.
Tôi không điên. Tôi không chỉ là do nội tiết tố và hoang tưởng, như Minh Khang vẫn luôn nói.
"Anh ta nói với con... anh ta nói con đang tưởng tượng," tôi thì thầm, nước mắt cuối cùng cũng vỡ òa, nóng hổi và tuôn nhanh. "Suốt nhiều tháng, mẹ ạ."
"Nghe mẹ nói đây, Linh An," giọng mẹ tôi trở nên sắc bén, cắt ngang cơn tuyệt vọng của tôi. "Con không hề tưởng tượng bất cứ điều gì. Mẹ đã có những nghi ngờ của mình. Mẹ sẽ gọi vài cuộc. Mẹ sẽ tìm ra chính xác chuyện gì đang xảy ra."
"Con phải làm gì đây?" Tôi cảm thấy lạc lõng vô cùng, thế giới dưới chân tôi đã biến mất. Tay tôi đặt lên bụng mình, nơi đang mang thai bốn tháng đứa con của Minh Khang. Con của chúng tôi.
"Bây giờ con không làm gì cả ngoài việc hít thở," bà ra lệnh. "Ở yên đó, nếu có thể. Đừng đối đầu với nó lần nữa cho đến khi mẹ gọi lại. Mẹ sẽ xử lý chuyện này. Chúng ta sẽ xử lý chuyện này."
Một tia sức mạnh quay trở lại. Mẹ tôi. Chỗ dựa vững chắc của tôi.
"Vâng, mẹ."
"Và Linh An," bà nói thêm, giọng dịu đi một chút, "con mạnh mẽ lắm. Mạnh mẽ hơn nó nghĩ. Mạnh mẽ hơn con nghĩ ngay lúc này. Hãy nhớ lấy điều đó."
Tôi gật đầu, dù bà không thể thấy.
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi nhìn quanh không gian sang trọng của khu tổ chức sự kiện ở Phú Mỹ Hưng, những đồ trang trí màu pastel đột nhiên trở nên buồn nôn.
Một sự phản bội sâu sắc. Phải, đó chính là nó.
Và một quyết định bắt đầu hình thành, lạnh lẽo và cứng rắn, trong lòng tôi.
Đây không thể là cuộc sống của tôi. Đây sẽ không phải là cuộc sống của con tôi.
Sự thay đổi sắp tới cảm giác như một cơn bão đang hình thành ngoài khơi.