Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó.
Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về.
Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ.
Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát.
Tôi run rẩy gõ câu trả lời.
"Tôi đồng ý."
Chương 1
Tôi nhớ ngày tôi phải vào tù. Không phải do thẩm phán hay bồi thẩm đoàn quyết định. Mà là do chính gia đình tôi.
Bảy năm trước, đứa em gái nuôi của tôi, Khả Vy, đã say xỉn ngồi sau tay lái. Nó đâm phải một người rồi bỏ chạy. Nạn nhân may mắn sống sót, nhưng tội danh vẫn rất nghiêm trọng.
Bố mẹ tôi, gia đình họ Lê, đã gọi tôi ra nói chuyện. Chị gái ruột của tôi, Ngọc Linh, cũng có mặt ở đó.
"Khả Vy sức khỏe không tốt," mẹ tôi nói, giọng lạnh lùng. "Nó không thể vào tù được. Nó sẽ suy sụp mất."
"Con đi thay nó được không?" bố tôi hỏi, không thèm nhìn tôi. "Chỉ vài năm thôi mà."
Tôi từ chối. Tôi không thể tin nổi những gì họ đang yêu cầu. Nhưng một đêm nọ, họ lôi tôi lên một chiếc xe hơi. Không phải xe của họ. Mà là xe cảnh sát.
Vị hôn phu của tôi, Trần Phong, cũng ở đó. Anh ta là một ông trùm tài chính có máu mặt ở Sài Gòn, có thể xoay chuyển mọi thứ. Anh ta đã sắp đặt tất cả. Anh ta ôm lấy mặt tôi, đôi mắt chứa đầy một nỗi đau mà tôi không thể hiểu nổi.
"An Nhiên, khi em ra ngoài, anh sẽ cưới em," anh ta hứa. "Chỉ cần chịu đựng bảy năm này thôi. Đó là cách duy nhất để bảo vệ em khỏi một số phận còn tồi tệ hơn."
Tôi không hiểu số phận tồi tệ hơn mà anh ta nói là gì. Tôi chỉ cảm nhận được sự phản bội.
Bây giờ, bảy năm đã trôi qua. Cánh cổng sắt nặng nề trượt mở, và tôi bước ra một thế giới quá đỗi rực rỡ, quá đỗi ồn ào.
Một chiếc xe hơi đen bóng loáng đang chờ sẵn. Trần Phong bước ra. Anh ta vẫn như xưa, đẹp trai đến mức khó tin trong bộ vest may đo, không một sợi tóc nào lệch chỗ.
Anh ta dang tay định ôm tôi. Tôi lùi lại một bước.
Anh ta trông có vẻ tổn thương, đôi tay buông thõng bất lực. "An Nhiên."
Tôi nhìn xuống bản thân mình. Bộ quần áo rẻ tiền do trại giam cấp. Mái tóc xơ xác, làn da tái nhợt. Tôi gầy gò, chỉ còn da bọc xương, góc cạnh và hốc hác. Bảy năm ăn cơm tù và lao động khổ sai đã tạc tôi thành một người mà chính tôi cũng không nhận ra. Còn anh ta, trông như vừa bước ra từ một tạp chí thời trang. Sự tương phản này như một cú tát trời giáng.
"Em đây rồi," anh ta nói, giọng dịu dàng. "Anh đã nói là anh sẽ ở đây mà. Chúng ta sẽ kết hôn. Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống của mình."
Lời hứa ấy nghe thật trống rỗng, một tiếng vọng từ một kiếp trước. Tôi nhìn anh ta, nhìn thật kỹ, và không cảm thấy gì cả. Tình yêu tôi từng có, niềm hy vọng tuyệt vọng đã giúp tôi sống sót trong vài năm đầu ở trong tù, đã tan thành tro bụi.
"Họ đâu?" tôi hỏi. Giọng tôi khàn đặc vì lâu không sử dụng.
Vẻ mặt của Trần Phong cứng lại. "Bố mẹ em... và Ngọc Linh... họ không đến được. Sáng nay Khả Vy lại lên cơn. Họ phải đưa em ấy vào bệnh viện gấp."
Dĩ nhiên rồi. Khả Vy. Luôn luôn là Khả Vy. Cô gái mong manh, bệnh tật mà bố mẹ tôi đã nhận nuôi nhiều năm trước. Nó là tất cả của họ. Tôi là con gái ruột, nhưng tôi chỉ là một thứ thừa thãi, một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ.
Tôi nhớ lại ngày tôi tìm được bố mẹ ruột, gia đình họ Lê, lòng tràn đầy hy vọng. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, và tôi đã nghĩ rằng mình đã tìm thấy mái ấm. Nhưng họ đã có một cô con gái hoàn hảo là Khả Vy. Tôi chỉ là một sự thật phiền phức.
Trần Phong đưa tôi trở lại biệt thự nhà họ Lê. Đó không phải là nhà của tôi. Đó chỉ là ngôi nhà nơi tôi từng sống. Người quản gia, một người đàn ông đã biết tôi từ khi tôi còn là một thiếu niên, nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt.
"Ông bà chủ đã dặn cô phải ở căn phòng áp mái trên tầng ba," ông ta nói, giọng điệu đầy vẻ kẻ cả. "Họ không muốn cô làm phiền cô chủ Khả Vy khi cô ấy trở về."
Căn phòng áp mái đó chẳng khác gì một cái nhà kho, bụi bặm và bị lãng quên. Đó là nơi họ luôn nhét tôi vào, cho khuất mắt.
Trần Phong trông có vẻ khó xử. "Anh sẽ nói chuyện với họ, An Nhiên. Như vậy là không đúng."
Nhưng rồi điện thoại của anh ta reo lên. "Là mẹ em," anh ta nói, gương mặt nhăn lại vì lo lắng. "Anh phải đến bệnh viện. Khả Vy đang đòi gặp anh."
Anh ta đã chọn nó. Lại một lần nữa. Dĩ nhiên là anh ta sẽ làm vậy. Anh ta luôn chọn nó.
Tôi gật đầu, không cảm thấy gì ngoài một sự trống rỗng sâu sắc. "Anh đi đi."
Anh ta rời đi. Tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy, một bóng ma trong chính ngôi nhà của gia đình mình. Tôi đi lên cầu thang sau để đến căn phòng nhỏ, chật chội dành cho mình.
Cánh cửa hé mở. Tôi có thể nghe thấy tiếng bố mẹ tôi nói chuyện ở phòng khách chính dưới nhà.
"Nó ổn định chưa?" giọng mẹ tôi, sắc lẻm và khó chịu.
"Dạ rồi thưa bà. Cô ấy đang ở trong phòng kho," người quản gia trả lời.
"Tốt. Cứ để nó ở đó. Chúng ta không thể để nó làm Khả Vy buồn được. Trần Phong đang trên đường đến bệnh viện. Anh ta biết điều gì là quan trọng."
Trái tim tôi, thứ mà tôi tưởng đã hóa đá, cảm thấy một nỗi đau buốt lạnh, sắc nhọn.
Tôi đóng cửa căn phòng nhỏ của mình và ngồi xuống tấm nệm vón cục. Chiếc điện thoại của tôi, một chiếc điện thoại cỏ rẻ tiền được một nữ quản giáo tốt bụng đưa cho, rung lên. Là một email.
Dòng tiêu đề ghi: "Vị trí Tuyệt mật - Viện Nghiên cứu Quốc gia."
Đó là một lời mời. Một công việc trong phòng phục chế tác phẩm nghệ thuật tuyệt mật, một vị trí mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước, trước khi cuộc đời tôi bị đánh cắp. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời.
Một lối thoát.
Tôi run rẩy gõ câu trả lời.
"Tôi đồng ý."