Sau khi thoát chết, tôi bình tĩnh đặt tờ đơn ly hôn lên bàn.
Phan Thiên Ngôn, trò chơi kết thúc rồi.
Chương 1
Phạm Cẩm Hằng POV:
Kết hôn ba năm, chồng tôi chưa từng chạm vào tôi. Hóa ra, anh ta chỉ coi tôi là tấm bình phong che đậy cho mối tình loạn luân với cô em họ, cũng là bạn thân nhất của tôi.
Căn biệt thự rộng lớn và lạnh lẽo. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên sàn nhà một mảng sáng bạc, giống như một lớp băng mỏng. Tôi ngồi trên ghế sô pha, co ro trong chiếc chăn mỏng, cảm nhận từng cơn lạnh thấm vào xương tủy.
Đã ba năm rồi.
Ba năm trôi qua, trong căn nhà này, tôi giống như một vị khách không hơn không kém. Phan Thiên Ngôn, chồng tôi, một giám đốc điều hành thành đạt, vẻ ngoài chững chạc, lạnh lùng. Anh là anh trai của người bạn thân nhất của tôi, Phan Thanh An.
Ngày hôm nay, tôi đã gọi điện cho Thanh An, giọng nói mang theo chút run rẩy mà chính tôi cũng không nhận ra.
"An An, anh cậu... anh ấy vẫn không chạm vào tớ."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó là tiếng cười nhẹ nhàng của Thanh An, giống như chuông bạc. "Hằng, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Anh tớ là người cuồng công việc, có lẽ anh ấy quá mệt mỏi thôi. Đừng tự dọa mình, cậu là chị dâu của tớ, là người vợ duy nhất của anh Thiên Ngôn."
Lời nói của cô ấy luôn có sức mạnh an ủi, giống như một dòng nước ấm chảy vào trái tim đang lạnh giá của tôi. Nhưng hôm nay, sự an ủi đó lại có vẻ gì đó gượng gạo.
Tối nay, tôi vốn định chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, cố gắng phá vỡ lớp băng giữa hai chúng tôi. Nhưng khi tôi đang bận rộn trong bếp, tôi nghe thấy tiếng động lạ từ phòng làm việc trên lầu.
Đó là giọng của Phan Thiên Ngôn và Phan Thanh An.
Tôi nhẹ nhàng bước lên cầu thang, trái tim đập thình thịch. Cánh cửa phòng làm việc hé mở một khe hở nhỏ.
Và rồi, tôi nhìn thấy cảnh tượng khiến cả thế giới của tôi sụp đổ.
Phan Thiên Ngôn đang ôm chặt Phan Thanh An từ phía sau, cằm anh tựa lên vai cô ấy, đôi mắt lạnh lùng thường ngày giờ đây tràn đầy sự dịu dàng và cưng chiều. Bàn tay anh đang đặt trên eo cô ấy, một sự thân mật mà anh chưa bao giờ dành cho tôi.
"Anh, chị Cẩm Hằng sẽ không phát hiện ra chứ?" Giọng Thanh An mang theo chút nũng nịu và lo lắng giả tạo.
"Sẽ không đâu. Cô ta ngốc lắm." Giọng Phan Thiên Ngôn trầm thấp, đầy vẻ khinh thường. "An An, em biết mà, anh cưới cô ta chỉ vì ba mẹ ép buộc, chỉ để có một tấm bình phong. Người anh yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có em."
Tôi cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng. Tấm bình phong. Hóa ra, cuộc hôn nhân mà tôi đã dốc hết tâm sức vun đắp suốt ba năm qua, chỉ là một trò đùa, một vỏ bọc cho mối tình loạn luân ghê tởm của họ.
Tai tôi ù đi, tôi không còn nghe thấy họ nói gì nữa. Toàn bộ cơ thể tôi lạnh toát, giống như bị rơi vào một hầm băng. Tình yêu mười năm của tôi, từ thời thiếu nữ cho đến khi trở thành vợ anh, tất cả chỉ là một sự lừa dối.
Tôi nhớ lại những ngày tháng qua, tôi đã cố gắng như thế nào. Tôi học nấu những món anh thích, sắp xếp tủ quần áo của anh ngăn nắp, chăm sóc từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh, chỉ mong đổi lại được một cái nhìn dịu dàng của anh.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Trong mắt anh, tôi chỉ là một con ngốc dễ dàng bị lợi dụng.
Nước mắt không thể kiểm soát mà tuôn rơi. Cảm giác bị phản bội bởi cả chồng và người bạn thân nhất giống như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim tôi. Đau đớn đến mức tôi không thể thở nổi.
Trong khoảnh khắc đó, một quyết định hình thành rõ ràng trong đầu tôi.
Kết thúc thôi.
Tôi không muốn tiếp tục sống trong sự giả dối này nữa.
Tôi lảo đảo quay về phòng, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt tái nhợt và đẫm nước mắt trong gương. Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian và tình cảm cho một người đàn ông không hề yêu mình.
Tôi lang thang ra khỏi biệt thự, đi bộ vô định trên những con đường vắng vẻ của Sài Gòn về đêm. Gió đêm thổi qua, lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng trái tim tôi lúc này. Tôi đã đi lang thang suốt một đêm dài, cho đến khi trời hửng sáng.
Sáng hôm sau, tôi gọi cho luật sư.
"Luật sư Trương, phiền anh soạn giúp tôi một bản đơn ly hôn." Giọng tôi khàn đặc nhưng vô cùng kiên định.
Sau khi cúp máy, tôi ngồi trên ghế sô pha, chờ đợi. Tôi đã quyết định rồi. Ngay khi Phan Thiên Ngôn trở về, tôi sẽ đưa cho anh ta tờ đơn này và kết thúc tất cả.
Nhưng tôi không ngờ rằng, anh ta lại trở về sớm hơn dự kiến.
Cửa biệt thự bị đẩy mạnh ra. Phan Thiên Ngôn lao vào, khuôn mặt anh ta trắng bệch, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn mà tôi chưa từng thấy.
"Cẩm Hằng!" Anh ta gọi tên tôi, giọng nói run rẩy.
Tôi nhìn anh ta, trong lòng không một gợn sóng.
"An An... An An bị tai nạn giao thông, đang cần truyền máu gấp!" Anh ta thở hổn hển, túm lấy vai tôi. "Nhóm máu của em là nhóm máu hiếm, chỉ có em mới cứu được con bé!"
Tôi cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời sau một đêm không ngủ. Tôi không trả lời ngay lập tức.
Phan Thiên Ngôn dường như hiểu lầm sự im lặng của tôi. Anh ta nghĩ tôi đang từ chối. Nỗi hoảng loạn trong mắt anh ta càng lớn hơn.
"Cẩm Hằng, anh cầu xin em! Chỉ cần em đồng ý hiến máu cho An An, em muốn gì anh cũng đồng ý! Bất cứ điều gì!" Anh ta gần như quỳ xuống trước mặt tôi, sự kiêu ngạo thường ngày đã biến mất không còn một dấu vết.
Nghe những lời này, một ý nghĩ điên rồ chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc như dao.
"Bất cứ điều gì sao?"
"Phải, bất cứ điều gì!"
Tôi mỉm cười một cách cay đắng. "Được thôi. Tôi muốn anh, đêm nay."
Đó là điều tôi đã khao khát suốt ba năm, một điều mà anh ta chưa bao giờ cho tôi. Tôi muốn xem, trong trái tim anh ta, sinh mạng của Phan Thanh An quan trọng đến mức nào.
Không một chút do dự.
"Được! Anh đồng ý!" Phan Thiên Ngôn gật đầu ngay lập tức, giống như sợ tôi sẽ đổi ý. "Chỉ cần em cứu An An, anh sẽ đáp ứng em!"
Một cuộc gọi từ bệnh viện vang lên, giọng y tá hối hả. "Anh Phan, cô Phan đang trong tình trạng nguy kịch, chúng tôi cần máu ngay lập-tức!"
Trái tim tôi thắt lại. Dù bị phản bội, tôi vẫn không thể nhẫn tâm nhìn một mạng người biến mất.
"Đi thôi." Tôi đứng dậy, giọng nói yếu ớt.
Tại bệnh viện, tôi đã hiến 400ml máu. Khi kim tiêm được rút ra, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người suy nhược. Nhưng Phan Thiên Ngôn không hề liếc nhìn tôi một cái. Anh ta vội vã chạy đến phòng cấp cứu, nơi Phan Thanh An đang nằm.
Tôi nằm trên giường bệnh trong phòng hồi sức, cơ thể lạnh ngắt. Qua khe cửa hé mở, tôi có thể thấy Phan Thiên Ngôn đang nắm chặt tay Thanh An, ánh mắt đầy lo lắng và yêu thương, dịu dàng lau mồ hôi trên trán cô ấy.
Hình ảnh đó giống như một nhát dao nữa, đâm sâu vào trái tim vốn đã đầy sẹo của tôi.
Tôi tự mình làm thủ tục xuất viện, lặng lẽ rời đi. Khi đi ngang qua hành lang, tôi vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của anh ta với một y tá.
"Vợ anh không sao chứ? Cô ấy vừa hiến nhiều máu như vậy."
Phan Thiên Ngôn đáp lại bằng một giọng điệu thờ ơ và lạnh lùng. "Cô ta không sao đâu, sức khỏe tốt lắm. Chút máu đó chẳng là gì cả."
Chút máu đó chẳng là gì cả.
Hóa ra sự hy sinh của tôi, trong mắt anh ta, lại rẻ mạt đến vậy.
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng tôi đã hoàn toàn vụt tắt. Trái tim tôi, vào khoảnh khắc đó, đã chết hẳn.
Tôi trở về căn biệt thự lạnh lẽo, nhìn vào tờ đơn ly hôn trên bàn. Lần này, không còn gì có thể lay chuyển được tôi nữa.
Tối đó, Phan Thiên Ngôn trở về. Anh ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn còn ở nhà.
"Em vẫn chưa ngủ à?" Anh ta hỏi một cách chiếu lệ.
Rồi anh ta bước tới, cởi áo khoác, trên người mang theo mùi nước hoa của Phan Thanh An. Anh ta tiến lại gần tôi, giọng nói trầm xuống.
"Anh sẽ thực hiện lời hứa của mình."
Anh ta định cúi xuống hôn tôi.
Tôi nghiêng đầu tránh đi. "Tôi không cần nữa."
Anh ta nhíu mày, có vẻ mất kiên nhẫn. "Vậy em muốn gì? Tiền? Hay trang sức? Cứ nói đi."
"Tôi muốn anh ký vào đây." Tôi đẩy tờ đơn ly hôn về phía anh ta.
Phan Thiên Ngôn nhìn tờ đơn, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ khó tin. Nhưng sự khinh thường nhanh chóng thay thế. Anh ta cười nhạt.
"Cẩm Hằng, em lại giở trò gì nữa đây? Muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của anh à?"
Anh ta nghĩ rằng tôi không thể sống thiếu anh ta.
Đúng lúc đó, điện thoại của anh ta reo lên. Là Phan Thanh An.
"Anh à, em muốn đi Đà Lạt nghỉ dưỡng. Anh đi cùng em nhé?"
Vẻ mặt của Phan Thiên Ngôn ngay lập tức thay đổi, trở nên dịu dàng và cưng chiều. "Được, được. Anh sẽ đến ngay."
Anh ta cúp máy, vội vã mặc lại áo khoác. Anh ta cầm lấy cây bút trên bàn, không thèm nhìn vào nội dung của tờ giấy, ký một cách qua loa.
"Được rồi, em muốn gì cũng được. Anh ký cho em đây, hài lòng chưa? Đừng làm phiền anh nữa."
Anh ta ném cây bút xuống bàn, vội vã rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.
Tôi nhìn chữ ký nguệch ngoạc trên tờ đơn ly hôn, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi. Nhưng lần này, đó là nước mắt của sự giải thoát.
"Phan Thiên Ngôn," tôi thì thầm với không khí, "tôi tự do rồi."