ẩm Hằn
ở về. Có lẽ anh ta đang cùng cô em họ yêu quý
ng như cũng không có gì khác biệt.
, sách vở, những vật dụng cá nhân. Sau đó, t
à vạt mà tôi đã cẩn thận lựa chọn, những chiếc áo sơ mi mà tôi đã tự tay ủi phẳng
li đựng đầy đồ của anh ta ra k
vẻ mặt kinh ngạc. Trông anh ta có vẻ mệt
h ta hỏi, nhíu mày nhìn
n nhiên, cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình. Tôi
ém lên ghế sô pha. "Cuối tuần này có t
ệnh, không phải
. Tôi không còn là Phạm Cẩm Hằng của trước kia, người
từ chối của tôi. Anh ta nhìn tôi một lúc, tr
hỏe hẳn sau lầ
o, nhưng cũng đủ khiến trái tim
ang lên từ phía cửa. "Chị Cẩm Hằng, chị
ấy mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trông ngây thơ và đáng yêu, giống
ủi trong mắt Thiên Ngôn lập tức biến mất. Anh ta
đi đi." Anh ta nói với tôi, nhưng
. Chỉ cần là lời nói của Phan Thanh
quyết định buông bỏ, nhưng trái tim vẫn không thể n
chỉ lặng lẽ gật đầu.
họ Phan, Phan Thanh An ngồi ở ghế s
tốt lắm. Chị phải chăm sóc bản thân thật
ang thă
lời một cách lạnh lùng,
t của tôi. Cô ấy giơ chiếc vòng tay kim cươn
hiên Ngôn mới mua cho em đó. Anh ấy nói, đây là
y một chiếc vòng tương tự trong tạp chí và vô tình buột miệng nói rằng nó rất
ẵn sàng chi một số tiền lớn
iếu hậu. Phan Thiên Ngôn thỉnh thoảng lại quay đầu lại, nhìn Thanh An bằng án
chỉ là tình cảm anh em thân thiết. Tôi đã mù quáng tin vào tình bạn mườ
e đã được vén lên, mọi thứ đề
a. Tất cả đều là một vở kịch được dàn dựng cô
hay tuyệt vọng nữa. Thay vào đó, nó giống như một lời nhắ
hỉ cần đợi thêm một thời gian ngắn n
toàn thoát khỏi cu