Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Lời nói dối của Alpha, sự nổi loạn của Omega
Lời nói dối của Alpha, sự nổi loạn của Omega

Lời nói dối của Alpha, sự nổi loạn của Omega

5.0
10 Chương
Đọc ngay

Tôi là Hà Gia Anh, một kiến trúc sư tài năng, cứ ngỡ mình có được cuộc sống hoàn hảo sau khi đoàn tụ với gia đình tài phiệt và có một vị hôn phu hết mực yêu thương, Cao Tuấn Ngọc. Nhưng lâu đài cát ấy sụp đổ vào khoảnh khắc tôi phát hiện anh ta đang ở bên gia đình bí mật của mình: Khang Vân Ly, kẻ thù cũ của tôi, và đứa con trai của họ. Điều kinh khủng nhất là, chính cha mẹ ruột của tôi lại là người đứng sau giật dây. Họ không chỉ dùng tiền của gia tộc để chu cấp cho nhân tình và con riêng của con rể tương lai, mà còn coi tôi như một "vật thay thế" tạm thời. Họ thậm chí còn lên kế hoạch bỏ thuốc để tống tôi vào bệnh viện tâm thần, dọn đường cho gia đình thật sự của anh ta. Tôi đã bị lừa dối, bị phản bội bởi tất cả những người tôi yêu thương nhất. Tình yêu, gia đình, niềm tin – tất cả chỉ là một trò đùa tàn nhẫn. Nhưng họ đã lầm. Ngay tại bữa tiệc kỷ niệm của tập đoàn, nơi họ định hủy hoại tôi, tôi đã tặng cho họ một món quà bất ngờ. Trước toàn thể khách mời, tôi vạch trần tất cả bằng những bức ảnh, đoạn ghi âm và bằng chứng không thể chối cãi, bắt đầu màn trả thù của riêng mình.

Mục lục

Chương 1

Tôi là Hà Gia Anh, một kiến trúc sư tài năng, cứ ngỡ mình có được cuộc sống hoàn hảo sau khi đoàn tụ với gia đình tài phiệt và có một vị hôn phu hết mực yêu thương, Cao Tuấn Ngọc.

Nhưng lâu đài cát ấy sụp đổ vào khoảnh khắc tôi phát hiện anh ta đang ở bên gia đình bí mật của mình: Khang Vân Ly, kẻ thù cũ của tôi, và đứa con trai của họ.

Điều kinh khủng nhất là, chính cha mẹ ruột của tôi lại là người đứng sau giật dây.

Họ không chỉ dùng tiền của gia tộc để chu cấp cho nhân tình và con riêng của con rể tương lai, mà còn coi tôi như một "vật thay thế" tạm thời.

Họ thậm chí còn lên kế hoạch bỏ thuốc để tống tôi vào bệnh viện tâm thần, dọn đường cho gia đình thật sự của anh ta.

Tôi đã bị lừa dối, bị phản bội bởi tất cả những người tôi yêu thương nhất. Tình yêu, gia đình, niềm tin – tất cả chỉ là một trò đùa tàn nhẫn.

Nhưng họ đã lầm. Ngay tại bữa tiệc kỷ niệm của tập đoàn, nơi họ định hủy hoại tôi, tôi đã tặng cho họ một món quà bất ngờ. Trước toàn thể khách mời, tôi vạch trần tất cả bằng những bức ảnh, đoạn ghi âm và bằng chứng không thể chối cãi, bắt đầu màn trả thù của riêng mình.

Chương 1

Góc nhìn của Hà Gia Anh:

Lời nói dối vỡ tan vào khoảnh khắc tôi phát hiện ra vị hôn phu của mình, người đáng lẽ đang trong một chuyến công tác xa, thực ra lại đang ở một biệt thự sang trọng tại Vũng Tàu cùng với Khang Vân Ly, người phụ nữ mà tất cả mọi người đều nói với tôi rằng đã suy sụp tinh thần và bị gửi đi nơi khác.

Họ nói với tôi rằng Khang Vân Ly đã suy sụp.

Năm năm trước, sau khi tôi vạch trần hành vi tham ô của cô ta tại tập đoàn Hà thị, cô ta đã dàn dựng một màn kịch hoàn hảo, vu khống tôi hãm hại cô ta đến mức sảy thai, khiến cô ta rơi vào trạng thái trầm cảm nặng. Cha mẹ tôi, ông bà Hà, và cả vị hôn phu của tôi, Cao Tuấn Ngọc, đều tin vào vở kịch đó. Họ nói với tôi rằng vì lòng nhân đạo và cảm giác tội lỗi với người tài xế cũ đã qua đời để cứu cha tôi, họ đã bí mật gửi Vân Ly đến một nơi yên tĩnh để trị liệu.

Một nơi xa xôi. Một nơi hẻo lánh. Một nơi cô ta có thể bình tâm trở lại.

Tôi đã tin vào điều đó.

Trong suốt năm năm, tôi đã sống trong một thế giới hoàn hảo được dựng nên bởi những lời nói dối. Tôi là Hà Gia Anh, nữ kiến trúc sư tài năng, sau nhiều năm thất lạc cuối cùng cũng được đoàn tụ với gia đình tài phiệt. Tôi có cha mẹ yêu thương, một vị hôn phu đẹp trai, thành đạt. Tôi đã nghĩ rằng mình có tất cả.

Tôi đã đắm chìm trong tình yêu thương của họ, tin rằng sự quan tâm của cha mẹ là sự bù đắp cho những năm tháng tôi phải sống trong cô nhi viện. Tôi đã tin rằng tình yêu của Tuấn Ngọc là chân thành, rằng những cử chỉ dịu dàng, những lời hứa hẹn của anh ta đều xuất phát từ trái tim.

Nhưng tất cả chỉ là một lâu đài cát, đẹp đẽ và mong manh, sẵn sàng sụp đổ trước con sóng đầu tiên của sự thật.

Và con sóng đó đã ập đến vào một buổi tối thứ Sáu, ngày mười ba.

"Anh nhớ em, Gia Anh. Dự án ở Singapore rất bận, nhưng anh chỉ muốn nghe giọng nói của em."

Giọng nói trầm ấm của Cao Tuấn Ngọc vang lên từ điện thoại, mang theo chút mệt mỏi giả tạo. Tôi mỉm cười, cảm thấy trái tim mình mềm lại.

"Em cũng nhớ anh. Anh làm việc vất vả rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe."

"Cuối tuần này anh không về được. Anh phải bay thẳng đến Thượng Hải để gặp đối tác. Anh xin lỗi."

"Không sao đâu," tôi nói, giọng đầy cảm thông. "Công việc quan trọng mà. Em ở nhà đợi anh."

Chúng tôi nói thêm vài câu ngọt ngào nữa trước khi cúp máy. Tôi nhìn vào bản vẽ dang dở trên bàn, một công trình phức hợp mà tôi đã thức trắng nhiều đêm để hoàn thành. Cảm giác kiệt sức ập đến, nhưng nghĩ đến việc Tuấn Ngọc còn vất vả hơn ở nơi đất khách quê người, tôi lại thấy thương anh.

Tôi quyết định sẽ tạo cho anh một bất ngờ.

Công ty của anh có một dự án nghỉ dưỡng lớn ở Vũng Tàu, và tôi biết anh đã để quên một vài tài liệu quan trọng trong văn phòng dã chiến tại công trường. Tôi sẽ lái xe đến đó, lấy tài liệu và gửi chuyển phát nhanh đến Singapore cho anh. Anh chắc chắn sẽ rất cảm động.

Gần hai tiếng lái xe trong đêm, tôi cuối cùng cũng đến được công trường ven biển. Gió biển mang theo vị mặn mòi thổi qua cửa xe đang mở. Tôi bước xuống xe, đi về phía văn phòng tạm.

Một người bảo vệ già chặn tôi lại.

"Thưa cô, cô tìm ai?"

"Tôi là Hà Gia Anh, hôn thê của anh Cao Tuấn Ngọc. Tôi đến lấy giúp anh ấy một vài tài liệu."

Người bảo vệ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. "Cô Gia Anh? Nhưng... giám đốc Cao đã rời đi từ chiều rồi mà. Anh ấy nói dự án đã xong giai đoạn khảo sát, mọi người có thể nghỉ ngơi cuối tuần."

Trái tim tôi hẫng đi một nhịp. "Rời đi từ chiều? Anh ấy không nói với tôi."

"Vâng, anh ấy đi cùng với trợ lý, nói là về biệt thự trên đồi để nghỉ ngơi."

Một cảm giác bất an lạnh lẽo len lỏi trong lồng ngực tôi. Biệt thự trên đồi? Tuấn Ngọc không hề nói với tôi về một biệt thự nào ở Vũng Tàu cả.

Tôi cố gắng mỉm cười. "Chắc là em quên mất. Cảm ơn chú."

Tôi quay trở lại xe, bàn tay nắm chặt vô lăng đến trắng bệch. Tôi cố gắng gọi cho Tuấn Ngọc.

Thuê bao.

Tôi gọi lại. Vẫn là thuê bao.

Sự bất an ngày càng lớn dần, như một đám mây đen kịt sắp đổ mưa giông. Tôi nhớ ra món quà sinh nhật mình đã tặng anh năm ngoái – một chiếc móc khóa thông minh có tích hợp hệ thống định vị toàn cầu. Anh đã cười và nói rằng nó thật trẻ con, nhưng vẫn treo nó vào chùm chìa khóa xe của mình.

Tôi run rẩy mở ứng dụng trên điện thoại.

Một chấm đỏ đang nhấp nháy.

Nó không ở Singapore. Nó không ở Thượng Hải.

Nó đang ở đây, tại Vũng Tàu. Tại một địa chỉ mà tôi chưa bao giờ nghe tới, trên một ngọn đồi nhìn ra biển.

Cơn run rẩy lan khắp cơ thể, nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó đang điều khiển tôi. Tôi nổ máy xe, nhập địa chỉ vào hệ thống định vị và lái đi, trái tim đập như trống trận trong lồng ngực.

Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự màu trắng lộng lẫy, nguy nga như một tòa lâu đài nhỏ. Ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ những ô cửa sổ lớn, tiếng nhạc du dương và tiếng cười nói vui vẻ vọng ra.

Tôi đỗ xe ở một góc khuất, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Tôi bước xuống xe, đôi chân như đi trên mây.

Qua hàng rào cây xanh được cắt tỉa cẩn thận, tôi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Cao Tuấn Ngọc. Vị hôn phu của tôi.

Anh ta đang đứng giữa phòng khách, không mặc bộ vest công sở lịch lãm mà chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần short. Trông anh ta thật thư thái và hạnh phúc.

Và trên tay anh ta, là một cậu bé chừng bốn, năm tuổi. Anh ta đang tung đứa bé lên cao, tiếng cười giòn tan của đứa trẻ hòa cùng tiếng cười sảng khoái của anh ta.

Đó là một cảnh tượng gia đình ấm áp.

Một cảnh tượng mà tôi chưa bao giờ là một phần trong đó.

Rồi một người phụ nữ bước ra từ trong bếp, tay bưng một chiếc bánh kem nhỏ với những ngọn nến đang cháy sáng.

Mái tóc dài đen nhánh. Dáng người mảnh mai. Nụ cười dịu dàng.

Khang Vân Ly.

Cô ta không hề tiều tụy, không hề suy sụp. Ngược lại, cô ta rạng rỡ, xinh đẹp, làn da trắng hồng và đôi mắt lấp lánh niềm hạnh phúc. Cô ta mặc một chiếc váy lụa màu kem sang trọng, trông giống như một bà chủ thực sự của ngôi nhà này.

Tuấn Ngọc quay lại, vòng tay qua eo Vân Ly, hôn nhẹ lên má cô ta. Anh ta ghé sát vào tai cô ta, thì thầm điều gì đó khiến cô ta cười khúc khích. Đứa bé trong vòng tay anh ta cũng rướn người lên, hôn lên má Vân Ly.

Một gia đình ba người. Hoàn hảo.

Thế giới của tôi vỡ vụn.

Từng mảnh, từng mảnh một. Âm thanh của tiếng kính vỡ vang lên trong đầu tôi, chói tai và đau đớn. Không khí như bị rút cạn khỏi lồng ngực. Tôi phải vịn vào hàng rào mới có thể đứng vững.

Tôi đã bị lừa.

Trong một khoảnh khắc kinh hoàng, tôi nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của họ khi họ bước ra ngoài ban công.

"Anh còn định để cô ta ở bên cạnh đến bao giờ?" Giọng Vân Ly có chút hờn dỗi. "Thế Nam đã lớn rồi, thằng bé cần một danh phận."

"Nhanh thôi, em yêu." Giọng Tuấn Ngọc dịu dàng đến mức khiến tôi buồn nôn. "Chỉ cần anh lấy được hợp đồng quan trọng nhất từ mối quan hệ của nhà họ Hà, anh sẽ lập tức kết thúc với cô ta. Em biết mà, Gia Anh chỉ là một vật thay thế tạm thời thôi."

Vật thay thế.

"Còn ba mẹ anh thì sao?" Vân Ly hỏi.

"Họ sẽ không phản đối đâu. Ba mẹ Hà cũng rất quý Thế Nam mà. Hàng tháng họ vẫn gửi tiền chu cấp cho em và con còn gì? Họ cảm thấy có lỗi với em, và họ cần một đứa cháu trai để nối dõi. Gia Anh, dù sao cũng chỉ là con gái."

Cha mẹ tôi.

Cha mẹ ruột của tôi.

Họ biết. Họ đã biết tất cả. Họ không chỉ biết, mà còn đồng lõa. Họ dùng tiền bạc của gia tộc Hà thị để chu cấp cho cuộc sống xa hoa của nhân tình và con riêng của con rể tương lai, trong khi lừa dối chính đứa con gái ruột mà họ vừa tìm lại được.

Toàn bộ thực tại của tôi sụp đổ. Tình yêu, gia đình, niềm tin – tất cả chỉ là một trò đùa tàn nhẫn. Tôi chỉ là một con tốt trên bàn cờ của họ, một công cụ để Tuấn Ngọc thăng tiến, một cái bóng để che đậy cho gia đình bí mật của anh ta.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Một tin nhắn từ Tuấn Ngọc.

"Ngủ ngon nhé, tình yêu của anh. Anh đang ở Thượng Hải, nhớ em đến không ngủ được."

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, rồi lại ngước nhìn cảnh tượng hạnh phúc cách đó không xa. Một tiếng cười khô khốc, điên dại bật ra từ cổ họng tôi.

Nước mắt lã chã rơi, nhưng chúng không còn nóng hổi nữa. Chúng lạnh như băng.

Tôi sẽ không quay về ngôi nhà đó nữa. Ngôi nhà không bao giờ thực sự thuộc về tôi.

Tôi quay người, bước đi trong bóng tối, để lại sau lưng tòa lâu đài ánh sáng và những lời nói dối. Cơn đau biến thành một ngọn lửa lạnh lẽo, thiêu đốt mọi thứ bên trong tôi thành tro bụi.

Và từ đống tro tàn đó, một quyết tâm sắt đá nảy mầm.

Trò chơi kết thúc rồi, Cao Tuấn Ngọc, Khang Vân Ly, và cả gia đình Hà thị.

Bây giờ, đến lượt tôi ra luật chơi.

Các người sẽ phải trả giá. Tất cả các người.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   Hôm trước17:23
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY