Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Bóng tối tình yêu: Một kết thúc cay đắng
Bóng tối tình yêu: Một kết thúc cay đắng

Bóng tối tình yêu: Một kết thúc cay đắng

5.0
10 Chương
Đọc ngay

Tôi đã chết, nhưng cơn ác mộng của tôi chỉ mới thực sự bắt đầu. Con gái tôi, Bé Bông, bị suy tim nặng, cần một tỷ để phẫu thuật gấp. Nhưng chồng cũ của tôi, Lục Văn Uy, lại lạnh lùng cúp máy. "Để nó chết đi," anh ta nói. "Hứa Diệu Trang còn chưa chịu xuất hiện, vở kịch này vẫn chưa đủ hay." Linh hồn tôi bất lực nhìn con gái trút hơi thở cuối cùng. Tàn nhẫn hơn, anh ta ném xác con bé vào thùng rác cho bầy chó hoang xâu xé. Anh ta làm tất cả những điều này chỉ vì tin rằng tôi đang giả chết để lừa tiền, và muốn dùng cái chết của con để ép tôi lộ diện. Nhưng anh ta không biết, tôi đã chết thật từ một tháng trước. Và giờ đây, khi đứa con trai mới sinh của anh ta và nhân tình cũng mắc bệnh tim, anh ta điên cuồng lật tung cả thành phố để tìm "cái xác giả" của con gái tôi, hòng lấy đi trái tim của nó.

Mục lục

Chương 1

Tôi đã chết, nhưng cơn ác mộng của tôi chỉ mới thực sự bắt đầu.

Con gái tôi, Bé Bông, bị suy tim nặng, cần một tỷ để phẫu thuật gấp. Nhưng chồng cũ của tôi, Lục Văn Uy, lại lạnh lùng cúp máy.

"Để nó chết đi," anh ta nói. "Hứa Diệu Trang còn chưa chịu xuất hiện, vở kịch này vẫn chưa đủ hay."

Linh hồn tôi bất lực nhìn con gái trút hơi thở cuối cùng. Tàn nhẫn hơn, anh ta ném xác con bé vào thùng rác cho bầy chó hoang xâu xé.

Anh ta làm tất cả những điều này chỉ vì tin rằng tôi đang giả chết để lừa tiền, và muốn dùng cái chết của con để ép tôi lộ diện.

Nhưng anh ta không biết, tôi đã chết thật từ một tháng trước. Và giờ đây, khi đứa con trai mới sinh của anh ta và nhân tình cũng mắc bệnh tim, anh ta điên cuồng lật tung cả thành phố để tìm "cái xác giả" của con gái tôi, hòng lấy đi trái tim của nó.

Chương 1

Hứa Diệu Trang POV:

Tôi đã chết, nhưng cơn ác mộng của tôi chỉ mới thực sự bắt đầu vào khoảnh khắc tôi chứng kiến con gái mình, Bé Bông, trút hơi thở cuối cùng.

Giọng nói lạnh như băng của người bác sĩ vang lên qua điện thoại, mỗi chữ như một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực vô hình của tôi.

"Bé Bông bị suy tim nặng, tình hình rất nguy kịch. Bệnh viện cần một tỷ đồng để tiến hành phẫu thuật ngay lập tức. Nếu không, con bé sẽ không qua khỏi."

Tôi trôi nổi bên cạnh Lục Văn Uy, người đàn ông từng là chồng tôi, người mà tôi đã yêu bằng cả sinh mệnh. Anh ta đang ngồi trên chiếc ghế sofa da đắt tiền, khuôn mặt tuấn tú không một gợn cảm xúc. Anh ta nghe điện thoại, đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén nheo lại.

Sự im lặng của anh ta khiến tôi nghẹt thở, dù tôi chỉ còn là một linh hồn. Tôi muốn gào lên, muốn lay tỉnh anh ta, muốn cầu xin anh ta cứu lấy con gái của chúng tôi.

Nhưng tôi không thể.

Tôi chỉ có thể bất lực nhìn anh ta nhếch mép cười lạnh.

"Cứu nó?" Giọng anh ta đều đều, không một chút hơi ấm. "Để nó chết đi. Hứa Diệu Trang còn chưa chịu xuất hiện, vở kịch này vẫn chưa đủ hay."

Anh ta cúp máy.

Thế giới của tôi sụp đổ. Không, nó đã sụp đổ từ lâu rồi. Bây giờ, nó chỉ còn là những mảnh vụn bị nghiền nát thành tro bụi.

Bé Bông của tôi.

Con gái bé bỏng của tôi.

Con bé đã phải chịu đựng quá nhiều đau đớn. Trái tim yếu ớt của nó đã vật lộn từng ngày, từng giờ. Và giờ đây, chính cha ruột của nó đã tuyên án tử cho nó.

Tôi bay xuyên qua những bức tường, điên cuồng lao về phía bệnh viện. Tôi nhìn thấy Bé Bông nằm trên giường bệnh, cơ thể nhỏ bé co giật trong đau đớn. Con bé gọi "Mẹ ơi... Mẹ ơi..." trong cơn mê sảng, nước mắt lăn dài trên gò má hóp lại.

Tôi ôm lấy con, một cái ôm vô hình, trống rỗng. Hơi lạnh từ cơ thể của một linh hồn không thể sưởi ấm cho con bé. Tôi chỉ có thể thì thầm vào tai con những lời xin lỗi vô tận.

"Bông ngoan, mẹ xin lỗi... Mẹ xin lỗi con..."

Tiếng khóc của tôi tan vào không khí.

Rồi cơ thể nhỏ bé ấy ngừng run rẩy. Đôi mắt trong veo nhắm lại. Hơi thở cuối cùng tan biến.

Bé Bông của tôi đã đi rồi.

Tôi gào lên một tiếng thét câm lặng, nỗi đau xé nát linh hồn vốn đã chẳng còn nguyên vẹn của tôi.

Bác sĩ gọi lại cho Lục Văn Uy. Giọng ông đầy mệt mỏi và phẫn nộ.

"Lục tổng, đứa trẻ đã mất rồi."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cau có vì mất kiên nhẫn của anh ta.

"Mất rồi? Nhanh vậy sao?" Giọng anh ta đầy vẻ hoài nghi. "Hứa Diệu Trang vẫn chưa xuất hiện à? Cô ta thật biết diễn kịch."

Anh ta nói sẽ đến ngay.

Nhưng "ngay" của anh ta là hai tiếng đồng hồ sau.

Khi Lục Văn Uy đến, anh ta không đi một mình. Trên tay anh ta là một giỏ quà lớn, bên trong toàn là đồ dùng cho trẻ sơ sinh, những bộ quần áo màu hồng phấn, những chiếc lúc lắc đáng yêu.

Những thứ mà Bé Bông của tôi chưa bao giờ có.

Tôi nhìn chằm chằm vào giỏ quà. Một cảm giác buồn nôn cuộn lên trong lồng ngực trống rỗng của tôi.

Anh ta bước vào phòng bệnh, mùi nước hoa đắt tiền hòa lẫn với mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo. Anh ta liếc nhìn cơ thể nhỏ bé được phủ tấm vải trắng trên giường, ánh mắt không một chút xao động.

"Đùa đủ chưa?" Anh ta hất hàm về phía tấm vải trắng. "Bảo Hứa Diệu Trang ra đây. Trò hề này nên kết thúc được rồi."

Viện trưởng, một người đàn ông lớn tuổi tóc đã hoa râm, bước ra chặn anh ta lại. Khuôn mặt ông hằn lên sự tức giận và khinh bỉ.

"Lục tổng, xin anh hãy tôn trọng người đã khuất. Cháu bé đã thực sự qua đời rồi."

Lục Văn Uy cười khẩy, một nụ cười tàn nhẫn đến đáng sợ.

"Qua đời? Ông nghĩ tôi sẽ tin sao? Hứa Diệu Trang là một bác sĩ phẫu thuật tài giỏi, cô ta thừa sức giả một cái chết. Cô ta đang ở đâu? Trốn ở đâu rồi?"

Anh ta nhìn quanh căn phòng như thể đang tìm kiếm tôi, đôi mắt sắc lạnh quét qua vị trí tôi đang đứng mà không hề dừng lại.

"Hứa Diệu Trang! Cô cút ra đây cho tôi!" Anh ta gầm lên. "Cô nghĩ trốn như vậy là xong à? Cô giết mẹ tôi, tội ác đó cô định trốn cả đời sao?"

Tôi đứng đó, ngay trước mặt anh ta, nhưng anh ta không thể nhìn thấy tôi. Anh ta không thể nghe thấy tiếng tôi đang gào thét trong câm lặng.

Tôi đã chết rồi, Lục Văn Uy.

Tôi đã chết cách đây một tháng, bị người ta sát hại một cách dã man, thân xác không còn nguyên vẹn.

Linh hồn tôi bị một sức mạnh vô hình nào đó trói buộc, không thể siêu thoát, chỉ có thể vật vờ bên cạnh anh, chứng kiến anh từng chút một đẩy con gái của chúng ta vào chỗ chết.

Tôi đã ở bên cạnh Bé Bông mỗi ngày. Tôi nhìn con bé ngày càng gầy yếu, nhìn trái tim nó vật lộn trong từng nhịp đập yếu ớt. Tôi đã cố gắng chạm vào con, cố gắng hát ru cho con ngủ, nhưng tất cả đều là vô ích. Con bé không thể cảm nhận được tôi.

Trong khi đó, anh, cha của con bé, lại đang bận rộn chào đón một sinh mệnh mới. Anh và Tạ Khanh Mai, người bạn thanh mai trúc mã của anh, người mà anh luôn cho là tình yêu đích thực, đang hạnh phúc chờ đợi đứa con của họ ra đời.

Sự mỉa mai đến tàn khốc.

"Viện trưởng," Lục Văn Uy quay sang người đàn ông lớn tuổi, giọng ra lệnh. "Cơ thể con bé, tôi có quyền xử lý chứ?"

Viện trưởng cau mày. "Lục tổng, ý anh là sao?"

"Tôi muốn tự tay đưa nó đi."

Không đợi câu trả lời, anh ta bước tới, thô bạo lật tấm vải trắng ra. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tím tái của Bé Bông, rồi đột nhiên bế xốc con bé lên.

"Uy! Anh định làm gì?" Tôi hét lên, lao tới cố gắng giật lại con gái mình, nhưng bàn tay tôi chỉ xuyên qua cơ thể anh ta.

Anh ta ôm con bé bước ra ngoài, đi thẳng về phía sau bệnh viện, nơi có những thùng rác lớn bốc mùi hôi thối.

Và rồi, anh ta làm một việc mà đến tận cùng địa ngục tôi cũng không thể nào quên được.

Anh ta ném xác con gái của chúng tôi vào thùng rác.

Ném nó vào đó như một món đồ bỏ đi.

"AAAAAAAAAAAA!" Tôi gào lên, âm thanh tan biến trong hư không. "Lục Văn Uy, anh là đồ cầm thú! Đồ súc sinh!"

Anh ta phủi tay, như thể vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu. Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc còi nhỏ, thổi một hồi dài.

Ngay lập tức, từ trong những góc tối, một bầy chó hoang lao ra, đôi mắt chúng sáng lên trong đêm. Chúng lao về phía thùng rác.

"KHÔNG! DỪNG LẠI! CÚT ĐI!" Tôi điên cuồng xua đuổi chúng, nhưng chúng chỉ xuyên qua cơ thể tôi, lao vào xâu xé thân thể nhỏ bé của con gái tôi.

Lục Văn Uy đứng đó, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng quan sát.

"Muốn diễn kịch với tôi?" Anh ta lẩm bẩm, giọng nói mang theo sự khoái trá bệnh hoạn. "Vậy thì phải diễn cho trọn vai. Rác rưởi thì nên ở đúng chỗ của nó."

Tiếng xương gãy vụn. Tiếng gầm gừ man rợ. Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả một góc tối tăm.

Tôi quỳ sụp xuống đất, linh hồn tôi như bị hàng vạn con thú dữ cắn xé.

Bé Bông... Con gái của mẹ...

Viện trưởng và vài y tá chạy ra, họ kinh hoàng hét lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

"Trời ơi! Lục Văn Uy! Anh là đồ điên! Đó là con gái ruột của anh đấy!" Viện trưởng run rẩy chỉ tay vào anh ta.

Lục Văn Uy quay lại, ánh mắt anh ta lạnh lẽo đến cùng cực.

"Ông già, lo chuyện của mình đi." Anh ta rút ra một tấm chi phiếu, ném xuống đất. "Tiền viện phí. Còn về phần Hứa Diệu Trang, nói với cô ta, ngày giỗ của mẹ tôi sắp đến rồi. Năm nay, tôi sẽ chuẩn bị cho bà một món quà thật lớn."

Tôi chợt nhận ra một điều.

Bé Bông thực sự đã chết.

Có lẽ... đó lại là một sự giải thoát cho con bé. Con bé sẽ không còn phải chịu đựng sự hành hạ từ người cha tàn độc này nữa.

Lục Văn Uy chỉnh lại cổ áo, xoay người bước đi. Vài tên vệ sĩ mặc đồ đen lập tức vây quanh, hộ tống anh ta rời đi như một vị vua.

Tôi đứng dậy, nỗi căm hận sôi trào trong lồng ngực. Linh hồn tôi bị một sợi dây vô hình kéo đi, buộc phải theo sau kẻ đã hủy hoại mọi thứ của tôi.

Chiếc xe sang trọng dừng lại trước một căn biệt thự lộng lẫy trên đỉnh đồi. Ánh đèn từ bên trong hắt ra, ấm áp và xa hoa.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài uốn lượn bước ra đón. Cô ta mặc một chiếc váy bầu rộng, bụng đã nhô cao.

Khuôn mặt đó, tôi không thể nào quên.

Đó là Tạ Khanh Mai.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   10-17 17:15
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY