ệu Tra
chết chóc bao
iện thoại vẫn áp vào tai, khuôn m
anh ta run rẩy, không thể t
ta, vào đôi bàn tay đang
đang sợ
con mồi của mình đã chết trước khi
vui mừng mới phải chứ? Kẻ thù của anh
đều vang lên qua điện thoạ
eo điều tra ban đầu, người cuối cùng liên lạc với cô ấy trước khi mất t
ia Bảo, đôi mắt anh ta đầy tơ máu, s
ắp bắp, giọng nói khàn đặc. "Cô
ăn Uy, đôi mắt ấm áp ngày nào giờ đây chỉ còn lại sự c
a Bảo run rẩy. "
ra một tập ảnh, ném th
là người phụ nữ mà anh nói yêu! Đây là người đã vì anh mà t
h rơi lả tả
e bê bết. Gương mặt xinh đẹp ngày nào giờ chỉ
là
ại của Hứa Diệu Tran
hững hình ảnh kinh hoàng đó. Dù đó là cơ thể của chính m
run đến mức không thể cầm chắc chúng. Anh ta nhìn đi nhìn lại, như t
lắc đầu liên tục. "Sao cô ta có thể chết đượ
một tiếng cười chu
ng và tàn nhẫn của anh đã giết chết em ấy! Anh nghĩ ai là hung thủ? Anh nghĩ
xạ theo bản năng. "Khanh Mai không thể làm
Đến tận lúc này, anh ta vẫn m
o đâm xuyên qua. Một nhát dao cuối cùng, kết l
i, thực sự
ném những tấm ảnh xuống đất. Anh t
ời mày. Tao sẽ t
quay người, lảo
thể phản kháng. Tôi chỉ có thể bất lực bị kéo đi, rờ
, tôi bất chợt nghe thấy
ru mà mẹ ở trại trẻ mồ côi thường hát cho
ấm, du dương, nhưng lại n
giác qua
g bên cửa sổ, đôi mắt anh đỏ h
át dừ
ột âm thanh không lời, nhưng tôi c
ang
sờ. Là ảo
h ấy có thể
anh, cố gắng truyền
ống làm sao có thể nhìn thấy linh hồn? Chắc
t cười, chuẩ
i thấy Gia Bả
y tay rất nhẹ, nhưng lại như một t
tôi
thật sự... thật