Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Giải mã một cuộc hôn nhân méo mó
Giải mã một cuộc hôn nhân méo mó

Giải mã một cuộc hôn nhân méo mó

5.0
10 Chương
Đọc ngay

Chồng tôi đẩy tôi một cái, khiến tôi mất đi đứa con của chúng tôi. Bác sĩ nói tôi vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ. Còn anh ta, người gây ra tất cả, lại thản nhiên bỏ đi, để mặc tôi nằm trong vũng máu. Không chỉ vậy, anh ta còn công khai bảo vệ nhân tình, vu khống tôi đạo nhái thiết kế của cô ta, biến tôi thành kẻ bị cả xã hội phỉ nhổ. Mẹ chồng dùng công ty của gia đình tôi để ép tôi phải cúi đầu xin lỗi kẻ đã phá nát gia đình mình, phải chấp nhận cô ta và đứa con trong bụng cô ta. Người đàn ông tôi yêu bằng cả sinh mệnh đã cướp đi con tôi, hủy hoại sự nghiệp và danh dự của tôi, dồn tôi vào đường cùng. Tuyệt vọng, tôi đã tự tay châm lửa, thiêu rụi xưởng thiết kế cùng với chính mình. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, ba năm đã trôi qua. Tôi trở thành An Nhiên, một nhà thiết kế hàng đầu. Lần này, tôi trở về để lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

Mục lục

Chương 1

Chồng tôi đẩy tôi một cái, khiến tôi mất đi đứa con của chúng tôi.

Bác sĩ nói tôi vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ. Còn anh ta, người gây ra tất cả, lại thản nhiên bỏ đi, để mặc tôi nằm trong vũng máu.

Không chỉ vậy, anh ta còn công khai bảo vệ nhân tình, vu khống tôi đạo nhái thiết kế của cô ta, biến tôi thành kẻ bị cả xã hội phỉ nhổ.

Mẹ chồng dùng công ty của gia đình tôi để ép tôi phải cúi đầu xin lỗi kẻ đã phá nát gia đình mình, phải chấp nhận cô ta và đứa con trong bụng cô ta.

Người đàn ông tôi yêu bằng cả sinh mệnh đã cướp đi con tôi, hủy hoại sự nghiệp và danh dự của tôi, dồn tôi vào đường cùng.

Tuyệt vọng, tôi đã tự tay châm lửa, thiêu rụi xưởng thiết kế cùng với chính mình.

Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, ba năm đã trôi qua. Tôi trở thành An Nhiên, một nhà thiết kế hàng đầu. Lần này, tôi trở về để lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

Chương 1

Thục Nghi Dung POV:

"Tử cung của cô đã bị tổn thương nghiêm trọng, vĩnh viễn không thể mang thai được nữa."

Lời của bác sĩ giống như một bản án tử hình, lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào, vang vọng trong căn phòng bệnh trắng toát.

Tôi cảm thấy thế giới xung quanh mình sụp đổ.

Không thể mang thai được nữa…

Vĩnh viễn…

Mấy từ này như những mũi kim vô hình, đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của tôi. Tôi cảm thấy một cơn đau buốt nhói lên từ bụng dưới, dữ dội hơn bất cứ lúc nào, lan ra khắp cơ thể. Tôi co người lại, hai tay ôm chặt lấy bụng, nhưng không thể ngăn được cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo đang lan tỏa từ nơi đó.

Nước mắt không thể kiểm soát mà tuôn rơi, ướt đẫm cả gối. Đứa con của tôi, đứa con mà tôi còn chưa kịp cảm nhận sự tồn tại của nó, đã không còn nữa. Ngay cả quyền làm mẹ, thiên chức thiêng liêng nhất của một người phụ nữ, cũng đã bị tước đoạt một cách tàn nhẫn.

"Tại sao… tại sao lại như vậy?" Tôi nức nở hỏi, giọng nói run rẩy, vỡ vụn. "Không còn cách nào sao, bác sĩ? Xin ông, hãy cứu tôi…"

Vị bác sĩ già thở dài, ánh mắt đầy thương cảm nhìn tôi. Ông lắc đầu.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô Thục. Vết thương quá nặng, chúng tôi không thể làm gì hơn được. Xin cô hãy giữ gìn sức khỏe."

Không thể làm gì hơn được.

Câu nói đó đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong tôi. Tôi nằm đó, bất động, cảm giác như linh hồn đã bị rút cạn khỏi cơ thể. Tất cả những gì còn lại chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch, chứa đầy nỗi đau và tuyệt vọng.

Mà người gây ra tất cả những điều này, lại chính là người đàn ông tôi yêu nhất, người tôi đã trao cả trái tim và cuộc đời mình.

Cái Quyền Linh.

Chồng của tôi.

Hình ảnh của cuộc cãi vã dữ dội ngày hôm qua lại hiện về trong đầu tôi như một cuốn phim quay chậm. Sự lạnh lùng của anh ta, sự châm chọc trong lời nói, và cú đẩy tàn nhẫn đó.

Tôi ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, bụng dưới đau quặn thắt. Tôi cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng đang chảy ra từ giữa hai chân mình. Tôi nhìn anh ta với ánh mắt cầu xin, nhưng tất cả những gì tôi nhận lại chỉ là sự thờ ơ và chán ghét.

Anh ta thậm chí còn không liếc nhìn tôi lấy một cái, cứ thế bỏ đi, bỏ lại tôi một mình trong vũng máu.

Tiếng tivi trong phòng bệnh bỗng nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Trên màn hình, là khuôn mặt quen thuộc đến đau lòng của Cái Quyền Linh. Anh ta đang đứng trước một rừng máy quay, vẻ mặt đĩnh đạc, phong thái tự tin.

Bên cạnh anh ta, là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, với ánh mắt ngây thơ và nụ cười rạng rỡ. Kha Ngọc Trang. Sinh viên thực tập được chính chồng tôi bảo trợ.

Người phóng viên hỏi: "Thưa ông Cái, có tin đồn ông và cô Kha đây có mối quan hệ trên mức bình thường, và đây là nguyên nhân khiến vợ ông, nhà thiết kế Thục Nghi Dung, phải nhập viện. Ông có thể giải thích về điều này không?"

Tôi nín thở, chờ đợi câu trả lời của anh ta. Có lẽ, anh ta sẽ phủ nhận. Có lẽ, anh ta vẫn còn một chút tình nghĩa với tôi.

Nhưng không.

Anh ta mỉm cười, một nụ cười quyến rũ chết người nhưng lại khiến tim tôi lạnh buốt. Anh ta đưa tay ra, ôm lấy vai Kha Ngọc Trang một cách đầy che chở.

"Ngọc Trang là một cô gái tài năng và trong sáng. Cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều lời đồn thổi ác ý. Tôi ở đây hôm nay là để bảo vệ cô ấy. Mong mọi người đừng làm tổn thương một tâm hồn vô tội."

Bảo vệ cô ấy.

Vậy còn tôi thì sao?

Người vợ hợp pháp của anh ta, người đang nằm trên giường bệnh, vừa mất đi đứa con của chúng tôi, thì sao?

Sự sỉ nhục và phẫn nộ dâng trào trong lồng ngực tôi. Tôi với lấy chiếc điều khiển, ném thẳng vào màn hình tivi. Một tiếng "rầm" vang lên, màn hình vỡ nát, nhưng hình ảnh đôi nam nữ đó vẫn như in sâu vào tâm trí tôi.

Tôi không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Tôi phải rời khỏi đây, rời khỏi người đàn ông này.

Tôi rút kim truyền dịch ra khỏi tay, mặc kệ cơn đau. Tôi thay bộ quần áo bệnh nhân, loạng choạng bước ra khỏi phòng.

Điều đầu tiên tôi làm là gọi cho luật sư.

"Tôi muốn ly hôn." Giọng tôi khàn đặc nhưng kiên quyết.

Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi vang lên giọng nói ái ngại của luật sư Trương: "Cô Thục, cô có chắc không? Hợp đồng sáp nhập công ty của gia đình cô vào tập đoàn nhà họ Cái có một điều khoản rất bất lợi…"

Tôi biết. Tôi biết rất rõ.

Nhiều năm trước, để mẹ của Quyền Linh chấp thuận cuộc hôn nhân này, gia đình tôi đã bị ép phải sáp nhập công ty dệt may đang ăn nên làm ra của mình vào tập đoàn của nhà họ Cái. Hợp đồng đó, do chính tay mẹ chồng tôi soạn thảo, có một điều khoản ghi rõ: nếu tôi đơn phương ly hôn, gia đình tôi sẽ mất trắng toàn bộ cổ phần.

Đó là một cái bẫy. Một cái bẫy được giăng ra để trói buộc tôi cả đời.

Nhưng bây giờ, tôi không còn quan tâm nữa.

"Tôi không quan tâm. Tôi muốn ly hôn, bằng mọi giá."

Tôi cúp máy, bắt một chiếc taxi về nhà. Căn biệt thự từng là tổ ấm của chúng tôi giờ đây lạnh lẽo và xa lạ.

Tôi bước vào phòng khách, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ.

Kha Ngọc Trang đang ngồi trên chiếc ghế sofa mà tôi yêu thích, mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, trên tay cầm một ly rượu vang. Cô ta nhìn tôi, ánh mắt không hề có chút bối rối hay tội lỗi, ngược lại còn mang theo vẻ khiêu khích.

"Chị về rồi à?"

Giọng nói ngọt ngào giả tạo của cô ta khiến tôi buồn nôn.

"Đây là nhà của tôi. Cô cút ra khỏi đây." Tôi gằn từng chữ.

Cô ta bật cười, một nụ cười đầy chế nhạo. "Nhà của chị? Chị chắc chứ? Anh Linh nói, chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ là của em."

Cơn giận bùng lên trong đầu tôi. Tôi bước tới, định cho cô ta một cái tát.

Nhưng một bàn tay mạnh mẽ đã giữ chặt lấy cổ tay tôi.

Cái Quyền Linh.

Anh ta đứng đó, cao lớn như một ngọn núi, che chắn cho Kha Ngọc Trang. Ánh mắt anh ta nhìn tôi lạnh như băng.

"Em làm gì vậy, Nghi Dung?"

"Anh hỏi em làm gì à?" Tôi cười một cách chua chát. "Anh nên hỏi con điếm của anh đã làm gì trong nhà của tôi."

"Nghi Dung!" Anh ta quát lên, siết chặt tay tôi hơn. "Đừng có quá đáng."

"Tôi quá đáng?" Nước mắt lại trào ra. "Cái Quyền Linh, anh có còn là con người không? Tôi vừa mất con của chúng ta, còn anh thì ở đây bảo vệ nhân tình của mình?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, muốn tìm kiếm một chút hối hận, một chút đau lòng.

Nhưng không. Chỉ có sự lạnh lùng và chán ghét.

Tôi hất mạnh tay anh ta ra. "Tôi nhắc lại lần nữa. Đây là nhà của tôi, tôi là vợ hợp pháp của anh. Cô ta không có tư cách ở đây."

Kha Ngọc Trang bỗng nhiên đứng dậy, bước tới trước mặt tôi. Cô ta cúi người, vẻ mặt đầy ăn năn.

"Chị Dung, em xin lỗi. Tất cả là lỗi của em. Em không nên làm phiền đến anh Linh và chị. Em sẽ đi ngay bây giờ."

Cô ta nói, rồi lại quay sang Quyền Linh, ánh mắt ngấn lệ. "Anh Linh, anh đừng vì em mà cãi nhau với chị Dung. Em không đáng đâu."

Màn kịch hoàn hảo.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã bị lừa. Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy ghê tởm.

"Cô bớt diễn kịch đi." Tôi lạnh lùng nói. "Cô nghĩ tôi còn tin những giọt nước mắt cá sấu của cô sao? Cô trèo lên giường chồng người khác, phá hoại gia đình người khác, bây giờ còn giả vờ đáng thương à?"

"Em…" Kha Ngọc Trang run rẩy, lùi lại phía sau Quyền Linh, như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ.

"Đủ rồi!" Cái Quyền Linh gầm lên, đẩy tôi ra. "Nghi Dung, tôi không ngờ em lại trở nên độc ác và cay nghiệt như vậy. Ngọc Trang chỉ là một người bị hại. Chính tôi là người theo đuổi cô ấy."

Anh ta thừa nhận. Anh ta công khai thừa nhận đã phản bội tôi.

Trái tim tôi như bị ai đó bóp nát.

Tôi nhìn anh ta, nhìn người đàn ông tôi đã từng yêu bằng cả sinh mệnh. Giờ đây, anh ta thật xa lạ.

"Cái Quyền Linh," giọng tôi bình tĩnh đến lạ thường, "chúng ta ly hôn đi."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   10-17 17:14
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY