ghi Du
, cảnh tượng trước mắt khiế
đạc. Nhưng không phải đồ của tôi được chuyển đ
ngón, ra lệnh cho những người công nhân như t
p cười, một nụ cười đầy
một vài món đồ trang trí mới. Em th
m tặng tôi làm quà cưới, đang bị vứt chỏng chơ dưới đất
tôi đã cố gắng kìm nén bấy lâ
g một cái tát trời giáng vào khuôn m
Bố
ng ngã sõng soài ra đất, một bê
dường như không ngờ t
chữ, "chừng nào tôi và Cái Quyền Linh chưa ly hôn, tôi vẫn là bà Cái
bắt đầu khóc lóc, nhưng ánh mắ
án, Cái Quyền Linh
ập tức lao tới, đẩy mạnh tôi
không?" Anh ta lo lắn
đánh em…" Cô ta nức nở trong lòng
ại nhìn tôi, ánh mắt
rồi à? Cô ấy đang mang t
? Mang thai thì có quyền vào nhà người khác làm
Bố
cái
i ra tay là C
n đau thể xác không bằng mộ
a đán
iếm, anh ta
ên, nhìn thẳng
t đến xé lòng, "tôi thật hối hận. Hối hận vì đã từng
nh tát tôi một lần nữa, nhưng
Bố
lực cuối cùng, tá
Kha Ngọc Tran
ánh mắt lạnh lẽo và trống rỗng. "Kể từ giờ phút này
nh ta dần biến thành mộ
a gật đầu, cười một cách đáng sợ. "Em đã
ện thoại ra,
tài khoản ngân hàng của Thục
y, nhìn tôi v
nhung lụa như em, không có tiền, không c
về, quỳ xuống cầu xin
Trang, người đang nở một nụ cư
cửa, "căn nhà này, tôi cũng sẽ bá
a đóng
còn lại mình tôi và những
chúng tôi, giờ đây trở nên hoang tàn, lạnh lẽo. M
g dọn dẹ
ng lẽ nhìn mọi thứ
ôi đứ
n xưởng thiết
cấp, lên những bộ trang phục đang dang dở, lên
của tôi. Lin
ôi sẽ tự tay
châm
dội trong chốc lát,
huôn mặt không m
hình ảnh của chính mình, một Thục Ng
chết
tất cả những
n lửa. Sức nóng khủng khiếp ập đ
một bàn tay đã kéo tôi ra ngoài từ một lối
bên mặt đã bị bỏng nặng. Cơn đau
sau tràn ngập t
ƯỞNG THIẾT KẾ, NHÀ THIẾT KẾ
n, và cô Thục Nghi Dung vì cố gắng cứu những thiết kế của m
ọc được tin tức. Anh ta sững sờ. C
lạnh lùng của anh ta dường như ánh lên một
t cả đã
Dung, đã