Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Năm năm, một lời nói dối tàn khốc
Năm năm, một lời nói dối tàn khốc

Năm năm, một lời nói dối tàn khốc

5.0
16 Chương
Đọc ngay

Vào ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới, tôi bàng hoàng phát hiện chồng mình, người tôi đã yêu suốt 8 năm, đã có con riêng 4 tuổi với đối tác làm ăn. Tình yêu 8 năm, hôn nhân 5 năm, hóa ra chỉ là một trò lừa bịp. Anh ta đã phản bội tôi ngay từ khi chúng tôi mới kết hôn. Đau đớn hơn, tại chính bữa tiệc sinh nhật của tôi, cô ta dàn cảnh để con gái gọi tôi là "kẻ cướp ba". Chồng tôi, để bảo vệ mẹ con họ, đã ra tay đẩy tôi ngã, khiến tôi mất đi đứa con đang mang trong bụng. Chưa dừng lại ở đó, cô ta còn thuê người đẩy tôi xuống biển hòng giết người diệt khẩu. Nhưng tôi đã không chết. Sáu tháng sau, tôi trở về với tư cách là một nghệ sĩ quốc tế đoạt giải. Nhìn anh ta quỳ gối cầu xin tha thứ, tôi chỉ lạnh lùng tát anh ta một cái. "Từ bây giờ, chúng ta không nợ nần gì nhau nữa." Nói rồi, tôi quay lưng bước đi bên người đàn ông mới của mình, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.

Mục lục

Chương 1

Vào ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới, tôi bàng hoàng phát hiện chồng mình, người tôi đã yêu suốt 8 năm, đã có con riêng 4 tuổi với đối tác làm ăn.

Tình yêu 8 năm, hôn nhân 5 năm, hóa ra chỉ là một trò lừa bịp. Anh ta đã phản bội tôi ngay từ khi chúng tôi mới kết hôn.

Đau đớn hơn, tại chính bữa tiệc sinh nhật của tôi, cô ta dàn cảnh để con gái gọi tôi là "kẻ cướp ba". Chồng tôi, để bảo vệ mẹ con họ, đã ra tay đẩy tôi ngã, khiến tôi mất đi đứa con đang mang trong bụng.

Chưa dừng lại ở đó, cô ta còn thuê người đẩy tôi xuống biển hòng giết người diệt khẩu.

Nhưng tôi đã không chết.

Sáu tháng sau, tôi trở về với tư cách là một nghệ sĩ quốc tế đoạt giải.

Nhìn anh ta quỳ gối cầu xin tha thứ, tôi chỉ lạnh lùng tát anh ta một cái.

"Từ bây giờ, chúng ta không nợ nần gì nhau nữa."

Nói rồi, tôi quay lưng bước đi bên người đàn ông mới của mình, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.

Chương 1

Hoàng Cát Linh POV:

Tôi nhận được lời mời tham gia một sự kiện xã hội trong lúc đang chuẩn bị cho bữa tối kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi, một lời mời được gửi qua một ứng dụng mạng xã hội mà tôi hiếm khi sử dụng, và điều khiến tôi chú ý là nó được gửi từ tài khoản của Bùi Phúc Nguyên, chồng tôi.

Nhưng điều kỳ lạ là, chỉ vài giây sau khi tôi nhấp vào thông báo, lời mời đã bị thu hồi.

Tuy nhiên, tay tôi đã nhanh hơn, tôi đã kịp chụp lại màn hình.

Đó là một tấm thiệp mời điện tử được thiết kế tinh xảo, với dòng chữ lớn: "Chúc mừng sinh nhật lần thứ tư của công chúa nhỏ Bùi An Nhiên!" Phía dưới là thời gian và địa điểm của bữa tiệc, diễn ra ngay tối nay tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố.

Công chúa nhỏ? Bùi An Nhiên?

Tôi đứng sững trong bếp, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Bùi Phúc Nguyên. Đó rõ ràng là họ của chồng tôi. Nhưng chúng tôi chưa có con.

Một cảm giác bất an lạnh lẽo len lỏi khắp cơ thể. Tôi quyết định đến đó. Tôi phải biết sự thật là gì. Tôi thay một chiếc váy đơn giản, không trang điểm, bắt một chiếc taxi và đi đến địa chỉ trên thiệp mời.

Khi tôi đến nơi, từ một góc khuất trong khu vườn của nhà hàng, tôi có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong sảnh tiệc lộng lẫy. Và rồi, tôi nhìn thấy anh. Chồng tôi, Bùi Phúc Nguyên, người đàn ông lịch lãm, thành đạt mà tôi đã yêu suốt tám năm, đang đứng giữa trung tâm của sự chú ý. Anh đang bế một bé gái mặc váy công chúa màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé giống anh như tạc.

Cô bé vòng tay qua cổ anh, giọng nói trong trẻo vang lên, đủ để tôi nghe thấy qua lớp kính dày: "Ba ơi, con ước ba và mẹ sẽ luôn ở bên con."

"Ba" ư?

Tim tôi như ngừng đập.

Ngay sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp, Đặng Thủy Tiên, mà tôi nhận ra là đối tác kinh doanh thân cận của Nguyên, bước đến. Cô ta dịu dàng lau mồ hôi trên trán anh, ánh mắt họ trao nhau đầy ý tứ.

Họ đứng đó, một gia đình ba người hoàn hảo, hạnh phúc, trong khi tôi, người vợ hợp pháp của anh, lại đứng đây như một kẻ trộm lén lút.

Cảnh tượng đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể tê dại. Người đàn ông đó là Bùi Phúc Nguyên. Người phụ nữ đó là Đặng Thủy Tiên. Và đứa trẻ đó, không còn nghi ngờ gì nữa, là con gái của họ.

Xung quanh, tôi thậm chí còn nhận ra vài gương mặt quen thuộc, những đối tác kinh doanh của Nguyên, những người đã từng mỉm cười chúc phúc cho cuộc hôn nhân của chúng tôi. Giờ đây, họ đang chứng kiến "gia đình" hạnh phúc của anh, và có lẽ, trong mắt họ, tôi mới là kẻ thừa thãi.

Sự ngọt ngào giả tạo đó khiến tôi buồn nôn. Tôi không có đủ can đảm để xông vào và chất vấn. Tôi không thể.

Tôi lặng lẽ quay người rời đi, hòa mình vào dòng người đông đúc trên phố. Ánh đèn neon của thành phố nhấp nháy, rực rỡ và xa hoa, nhưng trong lòng tôi chỉ là một màu đen kịt. Gió đêm lạnh buốt thổi qua, nhưng không thể nào lạnh bằng trái tim tôi lúc này.

Tôi chợt nhớ lại, chỉ mới tháng trước, tôi đã rụt rè đề nghị với Nguyên: "Hay là chúng ta sinh một đứa con đi anh?"

Lúc đó, anh đang xem tài liệu, chỉ ngước lên nhìn tôi một cái rồi lại cúi xuống, giọng nói bình thản: "Linh à, em biết công ty anh đang trong giai đoạn quan trọng mà. Chuyện con cái... để sau đi."

Sự im lặng và trì hoãn của anh lúc đó khiến tôi có chút hụt hẫng, nhưng tôi vẫn tin anh, tin vào lý do "sự nghiệp" mà anh đưa ra.

Tôi đã tin anh một cách ngu ngốc. Tin vào tình yêu hoàn hảo mà anh đã dựng nên.

Hóa ra, không phải anh không muốn có con. Anh chỉ là không muốn có con với tôi. Anh đã có một gia đình nhỏ của riêng mình, một cô con gái đã bốn tuổi. Bốn tuổi. Điều đó có nghĩa là anh đã phản bội tôi gần như ngay từ khi chúng tôi kết hôn.

Tình yêu kéo dài tám năm, từ thời đại học đến khi kết hôn, hóa ra chỉ là một trò lừa bịp.

Tôi và Bùi Phúc Nguyên quen nhau ở trường đại học. Anh là hội trưởng hội sinh viên, một nhân vật nổi tiếng, được vô số cô gái ngưỡng mộ. Còn tôi chỉ là một cô sinh viên bình thường, đam mê hội họa. Ban đầu, chúng tôi là đối thủ trong một cuộc thi tài năng của trường. Anh đại diện cho khoa kinh tế, tôi đại diện cho khoa mỹ thuật.

Sau cuộc thi đó, anh bắt đầu theo đuổi tôi một cách quyết liệt.

Anh từng nói, anh yêu sự tĩnh lặng và tập trung của tôi khi vẽ. Anh yêu thế giới nội tâm phong phú mà tôi thể hiện qua từng nét cọ.

Anh từng là người đàn ông dịu dàng và chu đáo nhất thế gian. Anh đối xử với người khác có thể lạnh lùng, nhưng với tôi thì luôn là sự ưu tiên tuyệt đối.

Tôi nhớ có lần, vào mùa đông năm thứ ba đại học, tay tôi bị cóng khi vẽ ngoài trời. Anh đã không nói một lời, chạy đi mua một đôi găng tay len, rồi nắm lấy tay tôi, hà hơi sưởi ấm cho đến khi tay tôi hồng hào trở lại.

Lần khác, tôi bị sốt cao, phải nằm viện. Anh đã bỏ hết mọi việc của hội sinh viên, thức trắng ba đêm liền để chăm sóc tôi, đút cho tôi từng thìa cháo, lau người cho tôi.

Hay lần tôi bị ngã cầu thang, trật mắt cá chân. Anh đã cõng tôi trên lưng đi khắp sân trường, từ ký túc xá đến giảng đường, không một lời than vãn.

Trong khoảnh khắc yếu đuối nhất của tôi, khi tôi đang nằm trên giường bệnh, anh đã quỳ xuống, nắm lấy tay tôi và nói: "Linh, làm vợ anh nhé. Anh không thể sống thiếu em được."

Mãi sau này tôi mới biết, thời điểm anh cầu hôn tôi cũng là lúc Đặng Thủy Tiên vừa sinh con gái cho anh. Hóa ra, sự yếu đuối và cần tôi của anh chỉ là một màn kịch để che đậy cho tội lỗi của mình.

Anh đã hứa hẹn về một tương lai chỉ có hai chúng tôi, hứa sẽ xây cho tôi một phòng vẽ lớn nhất, để tôi có thể thỏa sức sáng tạo.

Và tôi đã tin.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi nhanh chóng kết hôn. Anh bắt đầu sự nghiệp kinh doanh bất động sản và nhanh chóng thành công. Anh trở thành một doanh nhân thành đạt, còn tôi, tôi đã từ bỏ nguyên tắc "sự nghiệp là trên hết" của mình để trở thành một người vợ toàn tâm toàn ý vì gia đình.

Tôi đã từng nghĩ, tình yêu của anh sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng tôi đã lầm. Tình yêu, cũng giống như mọi thứ khác trên đời, đều có hạn sử dụng.

Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, bấm số của anh.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Tôi nghe thấy tiếng nhạc xập xình và tiếng cười nói ồn ào từ phía anh.

"Alo, vợ yêu." Giọng anh vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng đối với tôi lúc này, nó chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

Tôi đứng ở bên kia đường, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh qua cửa kính nhà hàng. Anh đang cầm điện thoại, mỉm cười nói chuyện với tôi, trong khi tay kia vẫn đang dịu dàng ôm lấy Đặng Thủy Tiên.

"Anh đang ở đâu vậy?" Tôi cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.

"Anh đang đi gặp đối tác, chắc sẽ về muộn một chút. Em ăn tối trước đi nhé, không cần đợi anh đâu." Anh nói dối một cách trơn tru, không một chút ngập ngừng.

Từng lời nói dối của anh như những mũi kim vô hình đâm vào trái tim tôi, khiến nó rỉ máu. Nước mắt tôi không kiềm được mà tuôn rơi.

Bao nhiêu chuyến "công tác đột xuất", bao nhiêu đêm "về muộn vì họp hành", hóa ra đều là để dành thời gian cho một gia đình khác.

Sự tin tưởng mà tôi đã dành cho anh suốt bao năm qua, giờ đây vỡ tan thành từng mảnh.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc đang chực trào ra. "Em có chuyện muốn nói. Anh có thể về nhà ngay bây giờ được không?"

"Có chuyện gì quan trọng không em? Anh đang bận thật mà." Anh có vẻ do dự. "Để mai được không?"

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cô bé An Nhiên vang lên từ trong điện thoại: "Ba ơi! Ba đang nói chuyện với ai vậy?"

Giọng anh có chút hoảng hốt: "Không có gì đâu con gái, bạn của ba thôi. Con vào trong chơi với mẹ đi."

Rồi không đợi tôi nói thêm câu nào, anh vội vàng cúp máy.

Tôi nhìn thấy anh quay lại, cúi xuống bế cô bé lên, hôn lên má nó một cái đầy yêu thương. Anh đúng là một người cha tốt, một người cha vô cùng dịu dàng.

Chỉ có điều, sự dịu dàng đó không phải dành cho tôi, cũng không phải dành cho đứa con mà chúng tôi chưa từng có.

Năm năm. Tôi đã bị lừa dối suốt năm năm trời. Trái tim tôi như bị ai đó khoét đi một mảng lớn, trống rỗng và lạnh lẽo.

Tôi không về nhà. Tôi gọi một cuộc điện thoại khác, một cuộc gọi sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi.

"Chị Diệu Thảo," giọng tôi run rẩy, "cái chương trình lưu trú nghệ thuật ở Pháp mà chị từng nói với em... em muốn tham gia."

"Em chắc chứ, Linh?" Giọng Lĩnh Diệu Thảo, người bạn thân duy nhất của tôi, có chút ngạc nhiên.

"Em chắc chắn. Chị giúp em sắp xếp càng sớm càng tốt nhé. Em muốn đi ngay lập tức."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 16   Hôm trước17:05
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY