Vào ngày lời hứa năm năm kết thúc, tôi không chỉ nộp đơn từ chức.
Tôi đã nhảy xuống từ cây cầu nơi vị hôn phu của tôi qua đời, lựa chọn đi tìm anh ấy thay vì tiếp tục cuộc sống địa ngục này.
Chương 1
Bùi Ánh Thy POV:
Trong giới thượng lưu ở Sài Gòn, không ai không biết đến tôi, Bùi Ánh Thy, trợ lý trung thành đến mức hèn mọn của Phó Anh Việt.
Năm năm, chính xác là một nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày, tôi giống như một cái bóng không có linh hồn, lặng lẽ đi theo sau anh.
Tôi đã từng vì anh mà chắn một nhát dao trong quán bar, để lại một vết sẹo dài mười centimet trên lưng.
Tôi đã từng vì anh mà uống rượu đến ngộ độc trong một bữa tiệc xã giao, chỉ vì Tạ Ánh Tuyết, nữ diễn viên nổi tiếng mà anh yêu say đắm, nói rằng cô ấy muốn xem tửu lượng của tôi đến đâu.
Tôi đã từng vì anh mà cố tình gây ra một vụ tai nạn xe hơi nhỏ, khiến bản thân bị gãy tay, chỉ để ngăn cản anh lái chiếc xe đã bị người khác động tay động chân đến một cuộc đua xe tử thần.
Tất cả những điều đó, trong mắt Phó Anh Việt, chỉ là thủ đoạn của một kẻ hám danh lợi, muốn trèo cao.
Mọi người đều nói, Bùi Ánh Thy tôi yêu Phó Anh Việt đến điên rồi, yêu đến mức không còn lòng tự trọng. Họ nói, có lẽ cả đời này, tôi cũng sẽ không rời khỏi anh.
Ngay cả chính Phó Anh Việt cũng nghĩ như vậy.
Nhưng họ đã sai.
Hôm nay, đúng vào ngày lời hứa năm năm kết thúc, tôi đã nộp đơn từ chức.
"Cô chắc chứ, Ánh Thy?" Giám đốc nhân sự đẩy gọng kính, nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi. "Phó tổng đã đồng ý chưa?"
"Tôi đã nói với anh ấy rồi." Tôi bình tĩnh trả lời, giọng nói không một chút gợn sóng.
Hôm qua, tại buổi tiệc kỷ niệm thành lập tập đoàn Phó Thị, theo yêu cầu của Tạ Ánh Tuyết, anh đã công khai sỉ nhục tôi trước mặt tất cả mọi người, nói rằng tôi chỉ là một con chó mà anh nuôi bên cạnh.
Đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Tôi lặng lẽ ký tên vào tất cả các giấy tờ cần thiết, bàn giao công việc, xóa sạch mọi dấu vết của mình trong công ty như thể tôi chưa từng tồn tại.
Khi bước ra khỏi tòa nhà Phó Thị, tôi không về căn hộ nhỏ của mình.
Thay vào đó, tôi bắt một chiếc taxi, đi đến nghĩa trang ngoại ô thành phố.
Nơi đó có một người đàn ông đang đợi tôi.
Bức ảnh trên bia mộ là một người đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú, với đôi mắt phượng hẹp dài và sống mũi cao thẳng, trông có đến bảy tám phần giống với Phó Anh Việt.
Chỉ khác là, nụ cười của anh ấy ấm áp như nắng mùa xuân, chứ không lạnh lẽo như băng giá ngàn năm.
Tôi run rẩy đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo trên bia mộ, cảm giác đau đớn quen thuộc lại ùa về, như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim.
"Phó Thanh Hành..." Tôi nghẹn ngào gọi tên anh, nước mắt không thể kìm nén mà lăn dài trên má. "Em xin lỗi, em đến muộn rồi."
Phó Thanh Hành, anh trai song sinh của Phó Anh Việt, là vị hôn phu đã mất của tôi.
Năm năm trước, trong một tai nạn xe hơi thảm khốc, anh đã dùng thân mình để bao bọc lấy tôi, đổi mạng sống của mình để tôi được an toàn.
Trước khi nhắm mắt, anh nắm chặt tay tôi, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.
Anh biết tôi yêu anh nhiều đến mức nào, anh biết một khi anh đi rồi, tôi chắc chắn sẽ không muốn sống nữa.
Vì vậy, anh bắt tôi phải hứa một điều.
"Thy... Anh Việt nó... ngỗ ngược, dễ bị lừa... Em... em thay anh chăm sóc nó năm năm... được không? Chỉ năm năm thôi..."
Năm năm.
Anh không muốn tôi đi theo anh quá sớm. Anh dùng năm năm này để trói buộc tôi lại với thế giới này, để thời gian làm phai nhạt đi nỗi đau của tôi.
Nhưng anh đã sai rồi, Thanh Hành.
Năm năm qua, mỗi một ngày, tôi đều sống trong địa ngục.
Mỗi một lần nhìn thấy khuôn mặt giống anh như đúc của Phó Anh Việt, trái tim tôi lại như bị ai đó hung hăng xé rách.
Bây giờ, lời hứa đã hoàn thành.
Em có thể đến tìm anh được rồi, phải không?
Tôi thì thầm với người trong ảnh, cảm giác mệt mỏi vô tận bao trùm lấy toàn bộ cơ thể.
"Thanh Hành, em mệt lắm rồi. Thực sự rất mệt... Em muốn đến với anh..."
Ngay lúc tôi đang chìm đắm trong nỗi bi thương, điện thoại trong túi bỗng điên cuồng rung lên.
Là một cuộc gọi từ bạn thân của Phó Anh Việt.
"Chị Ánh Thy! Chị mau đến quán bar XXX đi! Anh Việt lại vì Tạ Ánh Tuyết mà gây chuyện rồi! Anh ấy muốn đua xe với người ta, cược cả tính mạng!"
Trái tim tôi bỗng thắt lại.
Cảm giác lo lắng quen thuộc lại trỗi dậy, một phản xạ có điều kiện đã được rèn giũa trong suốt năm năm qua.
Tạ Ánh Tuyết, người phụ nữ đó, luôn có cách để đẩy Phó Anh Việt vào chỗ nguy hiểm.
Cô ta nói muốn xem Phó Anh Việt yêu cô ta đến mức nào, muốn anh chứng minh tình yêu bằng những hành động điên rồ.
Cô ta từng yêu cầu anh nhảy từ tầng hai xuống để hái cho cô ta một bông hoa.
Cô ta từng yêu cầu anh bơi qua con sông Sài Gòn vào mùa lũ chỉ để mua cho cô ta một ly trà sữa.
Và lần này, là một cuộc đua xe sinh tử.
Khi tôi chạy như bay đến quán bar, khung cảnh hỗn loạn đập vào mắt tôi. Phó Anh Việt, với khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, đang cầm chìa khóa xe, chuẩn bị bước lên chiếc siêu xe thể thao màu đỏ chói mắt.
"Việt, cậu điên rồi à!" Bạn thân của anh, Tống Dương, đang cố gắng kéo anh lại. "Đó là 'Vua tốc độ' của Sài Gòn đấy! Cậu đua với anh ta không phải là tự tìm cái chết sao?"
"Tránh ra!" Phó Anh Việt hất tay Tống Dương ra. "Tuyết nói, nếu tôi thắng, cô ấy sẽ đồng ý hẹn hò với tôi."
Tống Dương tức giận nói: "Cô ta chỉ muốn xem cậu chết thôi! Năm năm nay, chị Ánh Thy vì cậu mà chịu bao nhiêu khổ cực, cậu có thấy không? Lần trước ở quán bar, nếu không phải chị ấy đỡ cho cậu một nhát dao, người nằm trong bệnh viện đã là cậu rồi! Tạ Ánh Tuyết thì sao? Cô ta chỉ đứng nhìn!"
Nghe đến tên tôi, ánh mắt Phó Anh Việt thoáng qua một tia phức tạp, nhưng nhanh chóng bị sự chế giễu che lấp.
Anh ta nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
"Ồ, con chó trung thành của tôi đến rồi kìa. Sao thế? Sợ tôi chết thì cô không còn chỗ nào để bám víu à?"
Từng lời anh ta nói, như một nhát dao sắc lẹm, hung hăng đâm vào trái tim vốn đã đầy sẹo của tôi.
Máu, từ từ chảy ra, nhuộm đỏ cả thế giới của tôi.
Nhưng tôi không thể để anh ta chết.
Anh ta là em trai của Thanh Hành.
Tôi hít một hơi thật sâu, ép xuống cơn đau nhói trong lồng ngực, bước nhanh về phía anh.
"Phó Anh Việt, anh không thể đua."
"Cô lấy tư cách gì để quản tôi?" Anh ta chế nhạo.
"Để tôi đua thay anh." Tôi nói, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.
Phó Anh Việt sửng sốt một chút, sau đó cười phá lên như thể nghe được một câu chuyện cười hài hước nhất thế gian. "Cô? Bùi Ánh Thy, cô biết lái xe không?"
Tôi không trả lời anh ta, mà nhìn sang người đàn ông được mệnh danh là "Vua tốc độ". "Điều kiện là gì?"
Người đàn ông đó nhún vai: "Ai thua, không chỉ phải giao ra chiếc xe, mà còn phải quỳ xuống dập đầu nhận thua."
Tống Dương vội vàng nói: "Để chị Ánh Thy đua cũng được! Dù sao xe cũng là của Phó gia, thua cũng không sao. An toàn là trên hết!"
Tôi không cho Phó Anh Việt cơ hội phản đối, nhanh chóng giật lấy chìa khóa xe từ tay anh ta.
"Cứ quyết định vậy đi."
"Bùi Ánh Thy!" Phó Anh Việt gầm lên, cố gắng giật lại chìa khóa, nhưng tôi đã nhanh hơn một bước, mở cửa xe và ngồi vào ghế lái.
Anh ta tức giận đập vào cửa kính xe. "Cô xuống ngay cho tôi! Ai cho phép cô tự quyết định?"
Tôi không nhìn anh ta, chỉ lặng lẽ cài dây an toàn. Qua tấm kính xe, tôi có thể thấy khuôn mặt giận dữ của anh ta, đôi mắt phượng hẹp dài giống hệt Thanh Hành đang nhìn tôi chằm chằm.
Chỉ là, trong đôi mắt ấy, không có sự dịu dàng, chỉ có sự chán ghét và khinh miệt.
Tiếng còi xuất phát vang lên.
Chiếc xe lao vút đi như một mũi tên.
Phó Anh Việt đứng sững ở vạch xuất phát, nắm đấm siết chặt, ánh mắt phức tạp dõi theo chiếc xe của tôi.
Anh ta không biết, tôi từng là tay đua nữ xuất sắc nhất của câu lạc bộ đua xe trường đại học. Thanh Hành đã dạy tôi.
Nhưng anh ta cũng không biết, chiếc xe này đã bị đối thủ của anh ta trong kinh doanh động tay động chân. Phanh xe có vấn đề.
Tôi làm sao có thể để em trai của Thanh Hành gặp nguy hiểm được?
Con đường đua quanh co, khúc khuỷu. Tiếng động cơ gầm rú bên tai, tiếng gió rít qua cửa sổ xe.
Mọi người ở vạch xuất phát đều nín thở theo dõi.
Qua gương chiếu hậu, tôi có thể thấy chiếc xe của "Vua tốc độ" đang bám sát phía sau. Kỹ thuật của anh ta rất tốt, nhưng xe của tôi có hiệu suất cao hơn.
Ở khúc cua cuối cùng, tôi đạp mạnh chân ga, tận dụng ưu thế của chiếc xe để vượt lên.
Ngay khi sắp về đến đích, tôi đột ngột đạp phanh.
Chiếc xe mất kiểm soát, xoay vòng trên đường đua rồi đâm sầm vào hàng rào chắn bên cạnh.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Cú va chạm mạnh khiến đầu tôi đập vào vô lăng, máu tươi từ trán chảy xuống, làm mờ đi tầm nhìn của tôi.
Qua màn máu đỏ tươi, tôi thấy mình đã về đích trước.
Tôi run rẩy mở cửa xe, cầm lấy lá cờ chiến thắng, loạng choạng bước về phía Phó Anh Việt.
"Phó tổng... tôi thắng rồi..."
Nói xong câu đó, sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt. Cơ thể tôi mềm nhũn, ngã xuống.
Tôi cảm giác mình rơi vào một vòng tay rắn chắc.
Phó Anh Việt, anh ta đã đỡ lấy tôi.
Thật nhẹ...
Cơ thể tôi nhẹ bẫng như một chiếc lá rơi.
Đây có phải là cảm giác của cái chết không? Thanh Hành... có phải anh đến đón em không?
Trong giây phút cuối cùng trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, tôi dường như nghe thấy tiếng Phó Anh Việt gọi tên tôi, giọng nói run rẩy và hoảng hốt, một cảm xúc mà tôi chưa từng nghe thấy ở anh ta trong suốt năm năm qua.
"Bùi Ánh Thy! Bùi Ánh Thy!"