Bố chồng tôi qua đời mà không được gặp mặt con trai lần cuối. Sáu năm hy sinh của tôi, sáu năm chăm sóc người cha bị liệt của anh ta, cuối cùng chỉ đổi lại sự phản bội tàn nhẫn.
Tôi lau khô nước mắt, soạn một bản thỏa thuận ly hôn.
Yêu cầu duy nhất của tôi là: Cam Việt Sơn phải ra đi tay trắng.
Chương 1
Lý Gia Bảo POV:
"Trong sáu năm hôn nhân, tôi chưa từng yêu Lý Gia Bảo. Tôi ở bên cô ấy, ban đầu là vì biết ơn, sau đó là vì trách nhiệm."
Giọng nói quen thuộc của Cam Việt Sơn vang lên từ màn hình TV LCD treo trên tường phòng khách. Anh ta mặc một bộ vest Armani được cắt may tinh xảo, cổ tay áo lộ ra chiếc đồng hồ Patek Philippe mà tôi đã mua cho anh ta vào kỷ niệm ngày cưới thứ năm của chúng tôi. Anh ta trông thật bảnh bao, phong độ, một CEO trẻ tuổi thành đạt, là đối tượng mơ ước của vô số cô gái.
Người dẫn chương trình xinh đẹp mỉm cười, hỏi một cách tò mò: "Vậy ngài Cam, có thể nói rằng tình yêu đích thực của ngài không phải là người vợ hiện tại sao?"
Cam Việt Sơn nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt sâu thẳm mà tôi từng mê đắm giờ đây lại chứa đựng sự lạnh lùng xa cách. Anh ta khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạt mà tôi biết là dành cho người trong lòng anh ta.
"Đúng vậy," anh ta nói. "Người tôi yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có một người."
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng đối với tôi, nó còn nặng hơn cả ngàn cân.
Tôi ngồi trên chiếc sofa da mềm mại, tay cầm điều khiển từ xa, toàn thân cứng đờ. Cả thế giới dường như sụp đổ trong khoảnh khắc đó. Sáu năm thanh xuân, sáu năm hy sinh không hối tiếc, sáu năm dốc cạn tài năng và tâm huyết của mình để giúp anh ta từ một kẻ tay trắng xây dựng nên cả một đế chế kinh doanh. Sáu năm chăm sóc người cha bị liệt của anh ta từng li từng tí.
Tất cả, trong mắt anh ta, chỉ đổi lại hai chữ "biết ơn" và "trách nhiệm".
Thật nực cười.
Nực cười đến mức nước mắt tôi không thể rơi xuống được.
Tôi bật cười, tiếng cười ngày càng lớn, vang vọng trong căn biệt thự trống trải. Tôi cười cho sự ngu ngốc của chính mình, cười cho mười mấy năm yêu thầm mù quáng, cười cho sáu năm hôn nhân tự lừa dối mình.
Bên dưới video phỏng vấn trực tiếp, bình luận nhảy lên như điên.
"Trời ạ, CEO Cam thật thẳng thắn! Nhưng nói vậy không sợ vợ buồn sao?"
"Vợ của CEO Cam là ai vậy? Chắc là một người phụ nữ rất tầm thường nên anh ấy mới không yêu."
"Nghe nói vợ anh ấy chỉ là một người nội trợ bình thường, còn tình cũ Tống Gia Hân mới là thiên kim tiểu thư, môn đăng hộ đối. Chắc chắn người anh ấy yêu là Tống tiểu thư rồi!"
"Thật đáng thương cho người vợ. Cả thanh xuân dành cho chồng, cuối cùng lại nhận được câu trả lời như vậy."
Đáng thương ư?
Tôi lau đi giọt nước mắt vừa chực trào ra nơi khóe mi. Không, Lý Gia Bảo tôi không cần sự thương hại của bất kỳ ai.
Tôi tắt TV. Căn phòng ngay lập tức chìm vào im lặng.
Sự im lặng này, giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi, lạnh lẽo và trống rỗng.
Tôi cầm điện thoại lên, ngón tay run rẩy lướt tìm một số điện thoại.
"Alo, luật sư Trương."
Giọng nói của tôi bình tĩnh đến đáng sợ, không có một chút gợn sóng.
"Soạn cho tôi một bản thỏa thuận ly hôn."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, có lẽ ngạc nhiên trước yêu cầu đột ngột của tôi. "Cô Lý, cô chắc chứ?"
"Chắc chắn," tôi đáp, giọng điệu kiên quyết. "Yêu cầu duy nhất của tôi là, Cam Việt Sơn phải ra đi tay trắng."
Cúp điện thoại, tôi đứng dậy, đi về phía căn phòng ở cuối hành lang.
Đây là phòng của bố chồng tôi. Sáu năm trước, ông bị đột quỵ, liệt nửa người. Từ đó đến nay, một tay tôi chăm sóc ông.
Tôi đẩy nhẹ cửa bước vào. Mùi thuốc khử trùng quen thuộc xộc vào mũi. Trên chiếc giường bệnh, một người đàn ông gầy gò đang nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng theo nhịp thở của máy trợ thở.
Tôi bước đến bên giường, thành thạo thay túi dịch truyền, kiểm tra các chỉ số trên màn hình. Sau đó, tôi lấy một chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng lau mặt và tay cho ông.
"Bố," tôi khẽ gọi, giọng nói nghẹn ngào. "Con sắp phải đi rồi."
Ông không trả lời, chỉ có tiếng máy móc đều đều vang lên.
Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc, đầy những vết chai sạn của ông. "Con đã nghĩ rằng, chỉ cần con cố gắng, chỉ cần con yêu anh ấy đủ nhiều, một ngày nào đó anh ấy sẽ nhìn thấy con. Nhưng con đã sai rồi, bố ạ. Sai hoàn toàn rồi."
Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà lăn dài trên má.
"Sáu năm qua, con chăm sóc bố, có lẽ còn nhiều hơn thời gian con ở bên mẹ ruột. Con thực sự coi bố như cha của mình. Con đã nghĩ, dù anh ấy không yêu con, nhưng ít nhất con vẫn còn có bố. Nhưng giờ đây, sợi dây liên kết cuối cùng này... cũng sắp đứt rồi."
Giọng tôi lạc đi trong tiếng nấc.
"Anh ấy nói... anh ấy chưa từng yêu con. Anh ấy nói, người anh ấy yêu chỉ có một."
Tôi cười khổ. "Con thật ngốc, phải không bố? Rõ ràng biết người đó là ai, nhưng vẫn cố chấp lừa mình dối người."
"Bố ơi, con xin lỗi. Con không thể tiếp tục ở lại ngôi nhà này nữa. Con không thể tiếp tục làm vợ của anh ấy nữa."
Tôi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán ông.
"Bố hãy bảo trọng. Con đi rồi, sẽ có người khác đến chăm sóc bố. Có lẽ... người đó sẽ làm tốt hơn con."
Tôi đứng thẳng dậy, lau khô nước mắt.
Đã đến lúc kết thúc rồi.
Kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này, kết thúc tình yêu đơn phương ngu ngốc của tôi.
Căn phòng chỉ còn lại tiếng "bíp bíp" đều đặn của máy theo dõi nhịp tim và tiếng thở khò khè của người đàn ông trên giường.
Trong không gian tĩnh lặng đến đáng sợ ấy, ký ức về mười mấy năm qua bỗng nhiên ùa về, rõ nét như một cuốn phim quay chậm.