a Bảo
Việt Sơn trở
sofa, trong bóng
theo bóng dáng cao lớn của anh ta. Anh ta c
ta cởi áo khoác, giọn
ông tr
ang thoảng từ trên người anh ta, một mùi hương xa lạ nhưng lại qu
rồi à?" Anh ta hỏi, c
áp, giọng
tôi đã vô thức né tránh. Bàn tay anh ta khựn
êu trò của truyền thông thôi. Em biết mà, trong giới kinh doa
của truy
c sao? Ánh mắt đó, nụ cười đó, rõ ràng là dành cho
ũng là chiêu trò của truyền thông
bối rối. "À... tối nay anh có buổi tiệ
lời n
t chút chân thành trong đôi mắt đó,
n anh ta. "Anh còn nhớ
a im
sóc em, bù đắp cho em.
Bảo, anh biết sáu năm qua em đã
im tôi như bị một tảng đ
ứng dậy. "Anh đi tắm đâ
đi, để lại tôi một
từng nghĩ, dù cả thế giới có quay lưng lại với anh ta, tôi vẫn
ta để trên bàn reo lên. Tên hiển
ôi th
tắm, trên người chỉ quấn một ch
vẻ lo lắng và dịu dàng, một sự dịu dàng
i, vừa đi về phía ban côn
bóng lưng anh ta vội vã. Vài phút sa
a ngoài một chuyến." Anh ta vừa
Tôi hỏi, dù đã
n." Anh ta không dám n
người đàn ông mà tôi đã yêu bằng cả sinh mệnh, giờ
áo, cầm lấy chìa khóa
," tôi gọ
ớc, nhưng khôn
.. anh có
đáp: "Chắc là không. Em ngủ
a đóng
ng cơ xe
ìm vào sự im l
t đêm. Nước mắt đã cạn, tr
iên chiếu vào căn phòng, nhưng không th
tôi rung lên. L
soạn xong, vừa gửi vào mail của cô. C
nói. "Phiền anh thêm
cứ n
g ty, bất động sản, xe cộ... đều phải trả lại cho tôi. Anh
ô Lý, điều khoản này... có hơi quá đáng
c nịch. "Bởi vì anh ta nợ tôi. Không c
không muốn gi
ng báo động chói tai vang l
heo dõi
ào phòng. Trên màn hình, đường biểu diễn
t lên, lao đ
, thực hiện các thao tá
ng làm con sợ
a lấy điện thoại g
ai b
. Vẫn không
i, cuối cùng đầu dây bên
phải là giọng c
giọng nữ lười biếng
ng Gi
ười tôi như
ơn đâu?" Tô
uyện gì không?" Giọng c
Bảo anh ta đến bệnh viện ng
ng anh ấy mệt lắm rồi. Tối qua đã vất vả cả
. "Cô bảo anh ta nghe máy ngay!
tôi? Người nên hối hận là cô mới phải. Người đàn ông của cô, bây giờ đang nằm
tút...
đã c
nhưng điện th
ném chiếc điện