a Bảo
đến bệnh viện. Tôi ngồi trên xe, nắm chặt b
ợi được nữa. Tôi ph
chiếc taxi, lao đến địa chỉ mà t
hành phố, món quà mà Cam Việt Sơn đã m
như điên. Vài phút
t chiếc áo choàng tắm, tóc vẫn còn ẩm ướt. An
n đây
mi của anh ta, cổ áo hờ hững để lộ vết hôn đỏ ửng. Cô ta vòng tay ôm lấy
ậy?" Cô ta giả
thẳng vào mắt Cam Việt Sơn, cố gắng kìm
h viện. Anh mau đến đó đi.
i. Nhưng Tống Gia Hân
i nhạt. "Muốn dùng cách này để kéo anh Việt Sơn
vẻ nghi ngờ. "Gia Bảo, có thật kh
hư một nhát dao đâm
hĩ tôi đang dùng chính mạng sốn
a. "Anh có còn là con người không? Đó là cha của anh! Ông ấy đang nằm giữa ranh g
o ra, không thể
Cam Việt Sơn thức tỉnh. Anh ta
sao? Bố... bố
đi rồi s
định thay quần áo. Nhưng Tống
ịu, đưa tay ôm lấy bụng. "Em... em th
ẻ lo lắng. "Em sao vậy? C
.." Cô ta ngượng ngùng, ánh mắt liếc về phía tô
kịch tình cảm mùi mẫ
m chặt lấy anh ta h
Ù
lớn vang lên
t
có thai với
vẹn. Còn tôi, tôi là gì? K
ó con. Nhưng lần nào anh ta cũng từ chối. Anh ta nói
sẵn sàng, mà là người sinh co
rút cạn. Tôi không còn muốn tr
gười, lảo
ới theo. Anh ta có vẻ muốn đuổi theo tôi,
m và con sẽ làm sao?" G
ếng bước chân củ
lại, nhưng tôi biết
n cô ta và đứ
hẹ bẫng, nhưng lại chứa đựng sự tuyệ
ó, không khí bên ngoài cũng khôn
Hân nũng nịu: "Việt Sơn, cô ta đi rồi. Anh đừn
ủa ch
át dao, liên tiếp đâm vào tr
âu, cố gắng ngăn không
đến giờ phút này,
ành lang, tôi đã thấy bác sĩ đang đứn
úng tôi rấ
ghe thấy những lời giải t
tôi... đã
ại của tôi trên cõi đời n
cùng, con trai ruột của ông ấy đang ở đâu?
g quanh là tiếng người qua lại, tiếng xe đẩy, ti
tôi đã sụp
như vậy bao lâu. Cho đến k
i vào làm thủ tục
-bốt, đi theo sự c
lấy điện thoại ra, mở e
lại bản thỏa thu
cần bấm
ận: Cam
Thỏa thuậ
là một
ôi chỉ viết mộ
ơn, anh đượ