Sau đó, anh ta nhốt tôi vào căn hầm tối tăm, mặc cho tôi đang sốt cao và bị thương.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng. Sợi dây ràng buộc cuối cùng đã đứt.
Sau này, khi anh ta lật lại quá khứ và phát hiện ra mọi sự thật – rằng người chị gái anh ta yêu sâu đậm đã lừa dối anh ta, còn người anh ta hành hạ suốt sáu năm lại chính là ân nhân cứu mạng – anh ta đã phát điên đi tìm tôi. Nhưng lúc đó, tôi đã để lại một tờ đơn ly hôn, biến mất khỏi thế giới của anh ta để bắt đầu cuộc sống mới.
Chương 1
Bạch Tiên Nữ POV:
Sáu năm, tôi đã sống như một cái bóng của chị gái mình, kết hôn với người đàn ông yêu chị ấy, chịu đựng sự căm ghét của anh ta vì anh ta tin rằng tôi đã đánh cắp vị trí của chị.
Đó là một bản án kéo dài sáu năm, cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Tôi đang lau sàn nhà trong căn biệt thự rộng lớn, một công việc tôi đã làm hàng ngàn lần. Mỗi tấc gạch men lạnh lẽo đều in dấu sự hèn mọn của tôi.
"Bạch Tiên Nữ, cô lau nhà hay là bôi bẩn ra đấy? Chậm chạp như sên!"
Giọng nói chói tai của người giúp việc, bà Trương, vang lên từ phía sau. Tôi đã quen rồi. Trong ngôi nhà này, bất kỳ ai cũng có thể lớn tiếng với tôi, bởi vì tôi là Bạch Tiên Nữ, người vợ mà Đồng Hiển Minh không bao giờ thừa nhận.
Tôi siết chặt cây lau nhà, không nói một lời, chỉ lẳng lặng tăng tốc độ.
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, nhưng Đồng Hiển Minh sẽ không về nhà. Anh ta đang ở cùng người tình của mình, nữ diễn viên nổi tiếng Sơn Lan Khuê.
Tiếng chuông cửa vang lên, và bà Trương vội vàng chạy ra mở.
Sơn Lan Khuê bước vào, khoác trên mình chiếc váy dạ hội lấp lánh, trang điểm lộng lẫy, trông cô ta như một bà chủ thực sự của nơi này. Ánh mắt cô ta lướt qua tôi, đầy vẻ khinh bỉ và khiêu khích.
"Ồ, Đồng phu nhân vẫn chăm chỉ quá nhỉ," cô ta cất giọng mỉa mai, cố tình nhấn mạnh hai chữ "Đồng phu nhân".
Tôi đứng thẳng người, nhìn cô ta không cảm xúc. "Sơn tiểu thư đến đây có việc gì không?"
"Tất nhiên là có việc rồi," cô ta cười, giơ chiếc điện thoại lên, màn hình đang chiếu một đoạn video. Trong video, Đồng Hiển Minh đang dịu dàng đeo một sợi dây chuyền kim cương lên cổ cô ta. "Hiển Minh nói, anh ấy muốn tôi chọn một vài món đồ trong nhà này để mang đi. Dù sao thì, những thứ cũ kỹ cũng nên được thay thế rồi."
Mỗi lời cô ta nói ra đều như một mũi kim châm vào trái tim vốn đã đầy sẹo của tôi. Nhưng tôi không còn cảm thấy đau nữa. Nó đã chết lặng rồi.
"Vậy thì mời cô cứ tự nhiên," tôi bình tĩnh đáp, quay người định tiếp tục công việc của mình.
"Đứng lại!" Sơn Lan Khuê hét lên. "Ai cho phép cô đi? Tôi muốn cô giúp tôi chọn. Dù sao, con mắt của cô cũng chỉ xứng với những thứ rẻ tiền thôi, đúng không?"
Cô ta bước đến, cố tình đi qua vũng nước bẩn mà tôi vừa lau, để lại những dấu giày cao gót đen ngòm trên sàn nhà trắng bóng.
"Lau sạch nó đi," cô ta ra lệnh, hất cằm về phía dấu chân. "Lau cho đến khi nào tôi hài lòng thì thôi."
Tôi cúi xuống, không nói một lời, nhặt miếng giẻ lên và bắt đầu lau. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt đắc thắng của cô ta chiếu trên lưng mình.
Suốt sáu năm, tôi đã chịu đựng vô số lần sỉ nhục như thế này. Vì công ty sắp phá sản của gia đình, vì lời hứa của cha mẹ, tôi đã thay thế chị gái song sinh Bạch Liễu Oanh, người đã bỏ trốn cùng người yêu, để gả cho Đồng Hiển Minh.
Anh ta tin rằng tôi đã hãm hại chị gái để chiếm lấy vị trí này, vì vậy anh ta đã dùng mọi cách để hành hạ tôi. Anh ta coi tôi như người hầu, bắt tôi chăm sóc đứa con riêng của anh ta và Sơn Lan Khuê, thậm chí còn làm nhục tôi trước mặt mọi người.
Tôi đã từng hy vọng rằng sự kiên nhẫn và tình yêu của mình có thể làm anh ta thay đổi. Nhưng tôi đã sai. Sáu năm chỉ đổi lại sự giày vò không hồi kết.
Ngay lúc này, khi tôi đang quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, lau đi vết bẩn mà người tình của chồng tôi để lại, chiếc điện thoại cũ kỹ trong túi tạp dề của tôi đột nhiên rung lên.
Đó là một số lạ.
Tôi do dự một chút rồi bắt máy.
"Xin hỏi, có phải cô Bạch Tiên Nữ không ạ?" Một giọng nói xa lạ và nghiêm túc vang lên từ đầu dây bên kia. "Chúng tôi gọi từ bệnh viện thành phố. Mẹ của cô, bà Trần Ngọc Mai, vừa mới qua đời vì một cơn đau tim đột ngột."