Tiên
oảnh khắc. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay tôi, rơ
.. đã q
nào. Chỉ có một sự trống rỗng đến đáng sợ bao trùm lấ
trước sự gián đoạn. "Cô làm s
o duy nhất để tôi tiếp tục chịu đựng cuộc sống địa ngục này. Lời trăng trối cuối cùng của bà qua điện thoại vài
d
ý nghĩ điên rồ bắt đầu
mất kiên nhẫn, đá vào người tôi. "Đứng dậ
thẳng vào mắt cô ta. Cơ thể tôi đang sốt nhẹ, đầu óc quay cuồng
m bẩn bộ sưu tập tranh của Bạch Liễu Oanh mà đã lôi tôi ra ngoài trời tuyết, bắt tôi quỳ gối
nay, mọi t
không
ứt khoát. Chỉ ba từ ngắn ngủi, nhưng nó giống
i như thể vừa nghe một câu chuyện hài hước nh
hể lảo đảo nhưng ánh mắt không hề nao
tôi từ chối. Lần đ
óng biến thành cơn thịnh nộ. "Mày dám? Một c
tay lên, đ
đứng yên chịu trận. Tôi t
há
i. Dù vậy, lực của nó vẫn khiến tôi ngã dúi dụi xuống
u bắt đầu chảy xuống, nhuộm đỏ một bên mắt
. Cô ta nhìn bàn tay đỏ ửng của mình, rồi nhìn tôi
, cửa chính
ền, khuôn mặt lạnh lùng như băng. Khi nhìn thấy cảnh tượng
y khuất: "Hiển Minh, anh xem cô ta kìa! Em chỉ nhờ cô ta đi lấ
sắc như dao của anh ta quét qua tôi
tia phức tạp lóe lên trong mắt anh ta. Nhưng nó biến mất
ại ngay trước mặt tôi. Anh ta cúi người xuống, không
ủa anh ta lạnh như băng, không một chút
rở nên dịu dàng hơn một chút, dù vẫn còn sự lạnh lùng cố hữ
liếc nhìn tôi thêm một lần nào nữa
vào nhau. Tiếng bước chân của họ xa dần, xa dần, giốn