Tiên
ấm vào từng thớ thịt. Vết thương trên đầu không còn chảy máu nữa, nhưng cơn đau â
ại sao tôi lại nghĩ rằng một lời từ
đứa con đầu lòng của mình trong một lần bị anh ta xô ngã xuống cầu thang. Tôi đã mất
chuyện ph
tôi vẫn còn quay cuồng. Tôi lảo đảo bước về phía cầu thang. Tôi phả
anh ta, tôi nghe thấy tiếng cười khú
để cô ta ở trong nhà này chứ? Nhìn
lên, mang theo sự mệt mỏi: "Anh đã
hơi thật s
i bên tro
g đó, áo sơ mi đã cởi hai cúc, để lộ lồng ngực
uốn giở t
giữ cho giọng nói của mình không run rẩ
ợc thay thế bằng một nụ cười lạnh lẽo. "Ly hôn? Bạch
"Cô nghĩ rằng cô là ai? Cô vào được nhà họ Đồng này là nhờ ai? Cô đừng quên,
ho chị gái tôi, Bạch Liễu Oanh. Người mà anh ta yêu sâu đậm, người mà
phòng, đẩy mạnh tôi
rên giường với vẻ mặt đắc thắng. "Đây mới là người phụ nữ của
t sẹo cũ. Năm đó, để cứu anh ta khỏi một vụ tai nạn xe hơi, tôi đã bị mất đi một đốt ngón tay. Nhưng
có một chút biết ơn, mà chỉ có sự chán ghét.
kêu lên một tiếng, tay ôm lấy bụng.
uay sang, vẻ mặt lo lắng
g tròng. "Lúc nãy... lúc nãy cô ta đã bỏ thứ gì đó vào
m vào ly nước nào cả. Đây rõ
h nộ bùng lên trong mắt anh ta. Anh ta lao đến, bó
ô đã hại chết Liễu Oanh, bây giờ
tôi tím tái. Tôi đã quen với việc bị đổ oan, quen với v
có..." Tôi cố gắn
t hơn. "Tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu! Cô muốn ly h
xuống cầu thang, và ném tôi vào căn hầ
ại. "Khi nào cô nhận ra lỗi lầm của mình, khi nào cô quỳ x
cửa vang lê
n đau từ vết thương trên đầu, cơn đau từ cổ họng bị bóp ngh
nh ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu tôi
ngất