Để làm vui lòng cô ta, anh ta còn suýt đẩy tôi vào tay một người đàn ông xa lạ.
Hóa ra, mười năm tình yêu của tôi, trong mắt anh ta, chỉ là một trò đùa.
Khi anh ta một lần nữa bắt tôi uống rượu thay cho cô ta, tôi bình tĩnh đưa ra đơn từ chức đã được ký sẵn.
"Mạnh Gia Trọng, chúng ta kết thúc rồi."
Chương 1
Lý Châu Linh POV:
Tôi đặt cây bút cuối cùng xuống, hoàn tất bản vẽ thiết kế cuối cùng mà tôi còn nợ công ty.
Gió đêm Sài Gòn thổi vào từ cửa sổ không đóng, mang theo hơi ẩm và sự ồn ào của thành phố không bao giờ ngủ.
"Alo, Linh à, con làm việc xong chưa?"
Giọng mẹ dịu dàng vang lên từ đầu dây bên kia, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
"Dạ xong rồi mẹ." Tôi cố gắng để giọng mình nghe có vẻ vui vẻ.
"Đừng làm việc quá sức nhé, con gái. Con ở một mình trên đó, mẹ lo lắm."
Tôi mỉm cười. "Con biết rồi mẹ. Mẹ đừng lo."
Mẹ tôi ngập ngừng một lúc rồi nói: "Linh này, con cũng không còn trẻ nữa. Công việc ổn định rồi thì cũng nên tính đến chuyện chồng con đi thôi. Con gái có thì, đừng để lỡ dở."
Trái tim tôi thoáng nhói lên.
Mẹ lại tiếp tục: "Cậu Mạnh Gia Trọng đó... con còn thích cậu ấy không?"
Cái tên này, giống như một cây kim vô hình, bất ngờ đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng tôi.
Tôi đã yêu thầm Mạnh Gia Trọng gần mười năm. Một tình yêu đơn phương câm lặng và hèn mọn.
"Mẹ, con với anh ấy không có khả năng đâu." Tôi vội vàng ngắt lời mẹ, sợ rằng nếu bà nói thêm một câu nào nữa, lớp vỏ bọc mạnh mẽ mà tôi cố gắng dựng lên sẽ vỡ tan.
"Con sẽ tìm được người tốt hơn mà, mẹ yên tâm đi." Tôi hứa với mẹ, cũng là hứa với chính mình.
Cúp điện thoại, tôi ngồi lặng lẽ trong căn phòng trống trải.
Đây là căn hộ cao cấp mà Mạnh Gia Trọng đã sắp xếp cho tôi. Mọi thứ trong căn phòng này, từ đồ nội thất đến những vật dụng nhỏ nhất, đều do một tay tôi lựa chọn.
Nhưng giờ đây, nó không còn thuộc về tôi nữa.
Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Quần áo, sách vở, và cả những bản vẽ thiết kế mà tôi đã thức trắng đêm để hoàn thành.
Mỗi một món đồ đều gợi lại ký ức về anh.
Đột nhiên, điện thoại rung lên. Là một tin nhắn từ Phạm Bích Huyền, bạn thân của tôi và cũng là bạn gái của Mạnh Gia Trọng.
"Châu Linh, đến quán bar Moonlight ngay. Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Kèm theo đó là một địa chỉ.
Lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành, nhưng tôi vẫn quyết định đi.
Khi tôi đến nơi, quán bar ồn ào và náo nhiệt. Tôi tìm thấy Bích Huyền ở một góc khuất.
Cô ta đang ngồi đó, xinh đẹp và kiêu kỳ như một nàng công chúa.
Thấy tôi, cô ta nhếch mép cười, giơ lên một chiếc điện thoại. Màn hình điện thoại đang hiển thị một bức ảnh.
Đó là một bức ảnh chụp lén. Trong ảnh, tôi đang ngủ say trên giường, và Mạnh Gia Trọng đang dịu dàng hôn lên trán tôi.
Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.
Một cảm giác bất an và sợ hãi dâng lên trong lòng.
"Châu Linh, cô đúng là một con điếm không biết xấu hổ!"
Bích Huyền đột nhiên đứng dậy, giáng một cái tát trời giáng vào mặt tôi.
Má tôi nóng rát, đau đớn.
"Cô dám quyến rũ bạn trai của tôi ngay sau lưng tôi sao? Cô có còn là con người không?"
Giọng cô ta chói tai, đầy vẻ khinh bỉ và tức giận.
"Bích Huyền, nghe mình giải thích đã..." Tôi cố gắng giải thích, nhưng giọng tôi run rẩy.
"Giải thích? Còn gì để giải thích nữa?"
"Chát!"
Một cái tát nữa lại giáng xuống mặt tôi, mạnh hơn cả cái tát trước.
Tôi loạng choạng, suýt nữa thì ngã.
Tôi đưa tay lên ôm lấy má, cảm giác nhục nhã và đau đớn dâng lên tột cùng.
Tôi cố gắng đẩy cô ta ra, nhưng cô ta càng trở nên điên cuồng hơn.
Ngay lúc đó, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện.
Mạnh Gia Trọng.
Anh ta xuất hiện như một vị thần, nhưng ánh mắt anh ta lại lạnh như băng.
Anh ta không hề nhìn tôi, mà chỉ bước đến, đẩy mạnh tôi ra.
Tôi mất thăng bằng, ngã sõng soài trên sàn nhà lạnh lẽo. Đầu gối tôi đập mạnh xuống sàn, đau điếng.
Anh ta vội vàng ôm lấy Bích Huyền, giọng nói đầy lo lắng và yêu thương: "Bích Huyền, em không sao chứ?"
Bích Huyền lập tức nép vào lòng anh ta, khóc nức nở như một đứa trẻ bị bắt nạt.
"Gia Trọng, cô ta... cô ta đánh em... Cô ta còn quyến rũ anh nữa... Em đã thấy hết rồi..."
"Không phải như vậy!" Tôi cố gắng phản bác, nhưng giọng tôi yếu ớt và lạc lõng.
"Câm miệng!"
Mạnh Gia Trọng quay lại, ánh mắt sắc như dao găm thẳng vào tôi.
"Lý Châu Linh, cô đừng quên thân phận của mình. Cô chỉ là một thư ký của tôi, không hơn không kém."
Lời nói của anh ta như một nhát dao chí mạng, đâm thẳng vào trái tim tôi.
Trái tim tôi vỡ tan thành từng mảnh.
Ra vậy, trong mắt anh ta, tôi chỉ là một thư ký.
Tất cả những hy sinh, những đêm thức trắng, những tình cảm thầm kín của tôi, đối với anh ta, đều không là gì cả.
"Gia Trọng, anh phải chứng minh cho em thấy anh không có tình cảm gì với cô ta!" Bích Huyền nũng nịu trong lòng anh ta.
"Được."
Mạnh Gia Trọng không hề do dự, anh ta quay sang tôi, ánh mắt lạnh lùng.
"Lý Châu Linh, tôi chưa bao giờ yêu cô."
"Bích Huyền, em muốn anh làm gì?" Anh ta quay lại hỏi Bích Huyền, giọng dịu dàng.
"Em muốn cô ta quỳ xuống xin lỗi em! Trước mặt mọi người ở đây!"
Tôi kinh ngạc nhìn Bích Huyền, rồi lại nhìn Mạnh Gia Trọng, hy vọng anh ta sẽ từ chối yêu cầu quá đáng này.
Nhưng anh ta chỉ im lặng.
Bích Huyền thấy anh ta do dự, liền đẩy anh ta ra: "Nếu anh không làm được, chúng ta chia tay!"
"Được."
Cuối cùng, Mạnh Gia Trọng cũng gật đầu. Anh ta ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đứng gần đó.
"Bắt cô ta quỳ xuống."
Hai tên vệ sĩ to lớn bước đến, giữ chặt lấy vai tôi, ép tôi quỳ xuống trước mặt Bích Huyền.
Sự sỉ nhục tột cùng khiến nước mắt tôi tuôn rơi.
"Xin lỗi đi." Giọng Mạnh Gia Trọng lạnh như băng.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Trong đôi mắt ấy, tôi chỉ thấy sự lạnh lùng và tàn nhẫn.
Sau khi tôi bị ép xin lỗi, anh ta ra lệnh cho vệ sĩ: "Đuổi cô ta ra ngoài."
Tôi bị lôi ra khỏi quán bar như một con chó hoang.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Từng hạt mưa lạnh buốt rơi xuống người tôi, nhưng không lạnh bằng trái tim tôi lúc này.
Tôi lang thang trên đường phố, nước mắt hòa cùng nước mưa.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Mạnh Gia Trọng. Đó là vào một buổi chiều mùa thu ở trường đại học. Anh ta là một sinh viên xuất sắc, đẹp trai và tài năng. Tôi đã yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên.
Sau đó, Bích Huyền xuất hiện. Cô ta là hoa khôi của trường, xinh đẹp và rạng rỡ. Hai người họ nhanh chóng trở thành một cặp đôi "tiên đồng ngọc nữ".
Tôi đã chôn chặt tình cảm của mình, âm thầm chúc phúc cho họ.
Chính tôi đã giúp Mạnh Gia Trọng theo đuổi Bích Huyền, viết thư tình cho anh ta, chọn quà cho anh ta.
Sau khi Bích Huyền ra nước ngoài, Mạnh Gia Trọng trở nên suy sụp. Tôi đã ở bên cạnh anh ta, chăm sóc anh ta.
Rồi tôi trở thành thư ký của anh ta.
Vào một đêm say rượu, anh ta đã ôm lấy tôi. Chúng tôi đã vượt qua giới hạn.
Từ đó, tôi trở thành người tình bí mật của anh ta. Tôi biết điều đó là sai trái, nhưng tôi không thể từ chối anh ta.
Mối quan hệ này kéo dài hai năm.
Cho đến khi Bích Huyền trở về.
Anh ta lập tức quay lại với cô ta, và tôi bị vứt bỏ như một món đồ chơi cũ.
Điện thoại tôi rung lên. Là một tin nhắn từ Mạnh Gia Trọng.
Một số tiền lớn được chuyển vào tài khoản của tôi.
Kèm theo đó là một dòng tin nhắn: "Lý Châu Linh, tôi biết cô yêu thầm tôi. Nhưng đừng có ảo tưởng. Tôi chỉ coi cô là một người thay thế tạm thời. Đừng bao giờ làm phiền Bích Huyền nữa, nếu không cô sẽ không yên với tôi đâu."
Tôi đọc đi đọc lại dòng tin nhắn đó, cảm giác như bị ai đó dùng một con dao cùn cứa vào tim.
Hóa ra anh ta biết hết. Anh ta biết tôi yêu anh ta, nhưng anh ta vẫn lợi dụng tôi.
Tôi trả lời tin nhắn của anh ta, chỉ có hai từ: "Được thôi."
Sau đó, tôi xóa số điện thoại của anh ta, xóa tất cả những gì liên quan đến anh ta.
Tôi ném chiếc điện thoại xuống đất, màn hình vỡ tan tành, giống như trái tim tôi lúc này.