Ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn cuối cùng từ anh ta: "Sau này đừng liên lạc nữa. Chúc cô tìm được hạnh phúc của riêng mình."
Tám năm yêu đương mù quáng, cuối cùng cũng đã đến lúc tỉnh mộng.
Lần này, tôi đốt hết mọi kỷ vật, nộp đơn xin nghỉ việc, và rời khỏi thành phố này không một lời từ biệt.
Chương 1
Phạm Khanh Ly POV:
Điện thoại vang lên một tiếng, là thông báo từ phòng nhân sự, đơn xin nghỉ việc của tôi đã được phê duyệt.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình một lúc lâu, rồi bình tĩnh tắt điện thoại đi.
Trong lòng không có chút gợn sóng nào, giống như một vũng nước tù đọng.
"Alo, Khanh Ly à?"
Đầu dây bên kia là giọng nói của trưởng phòng nhân sự, có vẻ hơi sốt ruột.
"Ừm." Tôi đáp lại một tiếng.
"Em thực sự muốn nghỉ việc sao? Không nghĩ lại nữa à?" Dường như chị ấy không thể tin được, giọng điệu đầy tiếc nuối. "Em đã làm việc ở đây bốn năm rồi, biểu hiện luôn rất xuất sắc. Tổng tài Lê cũng rất coi trọng em, sao lại đột nhiên muốn đi chứ?"
Coi trọng?
Tôi khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo sự tự giễu.
Đúng vậy, Lê Đông Anh quả thực rất "coi trọng" tôi.
Coi trọng đến mức biến tôi thành người tình bí mật không thể công khai của anh, làm một thế thân cho mối tình đầu của anh suốt bốn năm.
"Em cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một thời gian." Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
"Vậy… vậy thôi được rồi." Trưởng phòng nhân sự thở dài, có lẽ chị ấy cũng nhận ra ý định của tôi đã quyết. "Em có một tháng để bàn giao công việc, sau đó có thể chính thức rời đi."
"Vâng, em biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, tôi tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.
Đây là căn hộ mà Lê Đông Anh đã mua cho tôi. Nội thất sang trọng, vị trí đắc địa, mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ có điều, nó không thuộc về tôi.
Tôi đã sống ở đây bốn năm, nhưng bây giờ, khi thu dọn, tôi mới nhận ra đồ đạc của mình ít đến đáng thương. Chỉ cần một chiếc vali là có thể gói gọn tất cả.
Nhìn căn phòng dần trở nên trống trải, trái tim tôi cũng trống rỗng theo.
Tám năm.
Cả thanh xuân của tôi, tám năm đằng đẵng, đều dành trọn cho một người đàn ông tên Lê Đông Anh.
Tôi quen anh qua bạn thân nhất của mình, Lê Duyên Ngọc. Cô ấy là em gái ruột của anh.
Năm đó, tôi chỉ là một cô sinh viên nghèo từ quê lên thành phố, còn Duyên Ngọc lại là tiểu thư của một gia đình tài phiệt. Ấy thế mà chúng tôi lại trở thành bạn thân không gì có thể tách rời.
Duyên Ngọc thường xuyên đưa tôi về nhà cô ấy chơi, và đó là lần đầu tiên tôi gặp Lê Đông Anh.
Anh đứng đó, ngược sáng, khí chất lạnh lùng nhưng gương mặt lại tuấn tú đến nao lòng. Chỉ một ánh mắt, tôi đã rơi vào lưới tình không lối thoát.
Thế giới của tôi và anh quá xa vời. Tôi biết rõ điều đó.
Tôi chỉ có thể lặng lẽ chôn giấu tình yêu này vào sâu trong tim, biến nó thành một bí mật không ai biết.
Sau khi tốt nghiệp, vì muốn được ở gần anh hơn một chút, tôi đã từ bỏ cơ hội học lên cao và nộp đơn vào tập đoàn của nhà họ Lê, trở thành trợ lý của anh.
Bốn năm làm trợ lý, tôi luôn tận tâm tận lực, sắp xếp mọi thứ cho anh một cách hoàn hảo nhất.
Mối quan hệ của chúng tôi vốn chỉ nên dừng lại ở cấp trên và cấp dưới.
Nhưng một đêm say rượu bốn năm trước đã thay đổi tất cả.
Khi tỉnh dậy trên chiếc giường xa lạ, nhìn thấy người đàn ông nằm bên cạnh, đầu óc tôi trống rỗng.
Lê Đông Anh cũng đã tỉnh. Anh ngồi dậy, lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm không một chút cảm xúc.
"Tôi biết em thích tôi."
Giọng anh trầm thấp, không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định chắc nịch.
Anh liệt kê ra từng bằng chứng.
Ánh mắt tôi nhìn anh luôn chứa đựng sự ngưỡng mộ không che giấu.
Mỗi khi anh bị bệnh, tôi luôn là người lo lắng nhất, túc trực bên cạnh chăm sóc.
Tôi nhớ rõ mọi sở thích của anh, từ món ăn anh thích cho đến loại cà phê anh uống.
Từng chút một, từng chút một, tình yêu thầm kín của tôi bị phơi bày dưới ánh mắt sắc bén của anh. Tôi không thể chối cãi.
"Nói đi, em muốn bao nhiêu?" Anh rút một tấm thẻ đen từ trong ví ra, ném lên giường. "Cầm lấy tiền, và quên hết mọi chuyện tối qua."
Sự sỉ nhục và đau đớn bao trùm lấy tôi.
Nhưng tôi không cam tâm.
"Tổng tài Lê, em…" Tôi lấy hết can đảm, ngước nhìn anh, giọng nói run rẩy. "Em không cần tiền. Em chỉ muốn…"
Tôi biết anh có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, một người con gái tên Hồ Ánh Vy. Họ đã yêu nhau sâu đậm nhưng cuối cùng lại chia tay vì gia đình phản đối.
Tôi biết mình không thể thay thế vị trí của cô ấy trong lòng anh.
"Tổng tài Lê, anh có thể thử… thử qua lại với em được không?" Tôi gần như cầu xin. "Em biết anh không quên được cô ấy. Em không đòi hỏi danh phận, chỉ cần… chỉ cần anh cho em một cơ hội ở bên cạnh anh. Khi nào cô ấy quay về, em sẽ tự động rời đi."
Lê Đông Anh nhìn tôi rất lâu. Ánh mắt anh phức tạp, có sự thương hại, có sự khinh thường, nhưng cuối cùng, anh đã im lặng đồng ý.
Và thế là, tôi bắt đầu cuộc sống hai mặt.
Ban ngày, tôi là trợ lý Phạm mẫn cán, chuyên nghiệp.
Ban đêm, tôi trở thành người tình bí mật của anh, đáp ứng mọi nhu cầu của anh.
Mối quan hệ này kéo dài suốt bốn năm, không ai hay biết. Tôi cứ ngỡ rằng, chỉ cần mình đủ kiên trì, một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy tình yêu của tôi.
Nhưng tôi đã lầm.
Hôm nay là sinh nhật của Lê Đông Anh.
Tôi đã tự tay chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, trang trí lại căn hộ, chờ đợi để cho anh một bất ngờ.
Nhưng bất ngờ mà tôi nhận được lại là một tin tức sét đánh.
Lê Đông Anh đăng một bức ảnh lên mạng xã hội.
Trong ảnh, anh và một cô gái xinh đẹp đứng bên nhau, nụ cười của anh rạng rỡ và ấm áp, một nụ cười mà tôi chưa bao giờ thấy trong suốt bốn năm qua.
Dòng trạng thái ngắn gọn: "Chào mừng em trở về, tình yêu của anh."
Người con gái đó là Hồ Ánh Vy.
Mối tình đầu của anh đã trở về.
Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi run rẩy gọi điện cho anh.
"Alo?"
Giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia không phải là của Lê Đông Anh, mà là một giọng nữ ngọt ngào nhưng đầy xa lạ.
"Cô là ai?" Giọng cô ta có chút cảnh giác.
"Tôi… tôi là trợ lý của tổng tài Lê. Tôi có việc gấp cần báo cáo." Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
"À, trợ lý Phạm phải không?" Cô ta cười khẩy. "Anh Đông Anh đang tắm. Có chuyện gì thì nói với tôi cũng được."
Trái tim tôi chìm xuống đáy vực.
Cô ta biết tôi.
"À, không có gì quan trọng đâu…"
"Trợ lý Phạm," Hồ Ánh Vy đột nhiên cắt ngang lời tôi, giọng điệu đầy khiêu khích, "Anh Đông Anh vừa nói với tôi, cô chỉ là một trợ lý bình thường thôi, đừng có suy nghĩ viển vông. Anh ấy không thích những người phụ nữ không biết thân biết phận đâu."
Từng lời nói của cô ta như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi nghe thấy tiếng Lê Đông Anh ở đầu dây bên kia, giọng anh dịu dàng đến mức tôi chưa từng nghe thấy: "Vy Vy, em đang nói chuyện với ai vậy?"
"Là trợ lý của anh đó. Cô ấy nói có việc gấp."
"Một trợ lý thôi mà, có gì quan trọng chứ. Kệ cô ta đi."
Một trợ lý thôi mà.
Kệ cô ta đi.
Bốn năm bên nhau, trong mắt anh, tôi chỉ là một trợ lý có cũng được, không có cũng không sao.
Tôi cúp máy, sức lực toàn thân như bị rút cạn.
Tôi nhìn bàn ăn thịnh soạn, những ngọn nến lung linh, mọi thứ bỗng trở nên thật lố bịch.
Tôi quyết định rời đi.
Thu dọn xong vali, tôi kéo nó ra cửa.
Đúng lúc đó, cửa mở ra.
Lê Đông Anh đứng đó, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
"Em định đi đâu?" Anh nhíu mày nhìn chiếc vali trong tay tôi.
"Hồ tiểu thư đã trở về. Theo thỏa thuận, tôi nên rời đi." Tôi bình tĩnh đáp.
Anh im lặng một lúc, rồi nói: "Em định ở đâu?"
"Không cần anh lo."
"Để tôi đưa em đi." Anh nói, giọng điệu không cho phép từ chối.
"Không cần phiền…"
"Duyên Ngọc sẽ trách tôi nếu biết tôi để bạn thân của nó một mình giữa đêm khuya." Anh lấy Duyên Ngọc ra làm lá chắn, một lý do không thể chối từ.
Tôi đành im lặng đi theo anh xuống gara.
Trên xe, tôi nhận ra mọi thứ đã thay đổi.
Gối tựa lưng anh thường dùng đã được thay bằng một chiếc màu hồng phấn. Mùi nước hoa trên xe cũng không phải loại anh hay dùng, mà là một mùi hương ngọt ngào, có lẽ là của Hồ Ánh Vy.
Tất cả đều đang nói với tôi rằng, chủ nhân của nơi này đã thay đổi.
"Chúc mừng anh và Hồ tiểu thư tái hợp." Tôi cố nặn ra một nụ cười, dù lòng đau như cắt.
Anh không trả lời, chỉ tập trung lái xe.
Điện thoại anh lại reo lên. Là Hồ Ánh Vy.
Anh lập tức bắt máy, giọng điệu dịu dàng: "Anh đang trên đường về đây. Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh."
Cúp máy xong, anh liếc nhìn tôi: "Em xuống xe ở đây được rồi chứ?"
Tôi không nói gì, tự mình mở cửa xe.
Cơn mưa bất chợt ập đến.
Tôi kéo vali bước xuống, không hề quay đầu lại.
Nhưng có lẽ ông trời cũng muốn trêu ngươi tôi.
Một chiếc xe máy lao tới, đâm sầm vào chiếc vali của tôi.
"Rầm!"
Vali bị hất tung lên, khóa bung ra, đồ đạc bên trong văng tung tóe khắp mặt đất.
Tất cả những thứ tôi cất giữ, những món đồ liên quan đến anh, đều bị phơi bày ra trước mắt.
Một chiếc bút máy anh dùng hỏng mà tôi đã lén giữ lại.
Một chiếc cúc áo bị rơi ra từ áo sơ mi của anh.
Và cả cuốn sổ tay, bên trong dán đầy những tấm ảnh chụp trộm anh từ tám năm trước cho đến bây giờ.
Lê Đông Anh nhìn thấy những thứ đó, cả người cứng đờ.
Tôi vội vàng ngồi xổm xuống, luống cuống nhặt nhạnh từng món đồ trong cơn mưa tầm tã.
Nước mắt hòa cùng nước mưa, mặn chát.
Tôi không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn vào mắt anh.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng động cơ xe.
Anh đã đi rồi.
Bỏ lại tôi một mình giữa cơn mưa lạnh lẽo và đống kỷ niệm tan nát.
Tôi không biết mình đã đứng dưới mưa bao lâu, cũng không gọi được chiếc taxi nào.
Cuối cùng, tôi quyết định đi bộ về nhà trọ cũ.
Con đường vắng tanh, mưa ngày càng nặng hạt.
Đột nhiên, một chiếc xe lao nhanh từ phía sau, ánh đèn pha chói lòa.
Tôi không kịp phản ứng.
"Rầm!"
Cả người tôi bị hất văng đi, đầu đập mạnh xuống đất. Máu từ trán chảy xuống, che mờ tầm nhìn của tôi.
Chiếc xe gây tai nạn thậm chí không dừng lại, nó rồ ga và biến mất trong màn đêm.
Tôi nằm đó, đau đớn và tuyệt vọng.
Tôi đã cố gắng gượng dậy, lê từng bước chân nặng trĩu. Mất gần hai tiếng đồng hồ, tôi mới về được đến căn nhà trọ nhỏ bé của mình.
Vết thương trên trán và khắp người đau nhói. Tôi tự mình rửa sạch vết máu, bôi thuốc, băng bó lại một cách vụng về.
Đúng lúc này, điện thoại ting một tiếng.
Là tin nhắn từ Lê Đông Anh.
"Trợ lý Phạm, những năm qua cảm ơn cô đã chăm sóc. Sau này đừng liên lạc nữa. Chúc cô tìm được hạnh phúc của riêng mình."
Từng chữ, từng chữ như hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim vốn đã nát tan của tôi.
Cảm ơn vì đã chăm sóc.
Đừng liên lạc nữa.
Tìm hạnh phúc của riêng mình.
Hahaha.
Nước mắt tôi lại rơi, nhưng lần này, tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Chỉ còn lại sự chết lặng.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rồi bật cười.
Tôi lôi chiếc hộp sắt đựng tất cả những kỷ vật liên quan đến anh ra, ném vào chậu than.
Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng từng món đồ.
Chiếc bút máy, chiếc cúc áo, cuốn sổ tay…
Và cả tình yêu hèn mọn kéo dài tám năm của tôi.
Tất cả đều hóa thành tro bụi.
Lê Đông Anh.
Từ nay về sau, Phạm Khanh Ly tôi sẽ không còn yêu anh nữa.