ông tên Lê Đông Anh, chấp nhận làm người tình bí mật
mình sẽ có ngày được đền đá
lần khác sỉ nhục tôi trước mặt mọi người,
hương nặng nguy hiểm đến tính mạng, anh ta vẫn k
nh Vy t
ng từ anh ta: "Sau này đừng liên lạc nữa.
quáng, cuối cùng cũng
ộp đơn xin nghỉ việc, và rời khỏi
ươ
hanh L
hông báo từ phòng nhân sự, đơn xin
ữ trên màn hình một lúc lâu, r
t gợn sóng nào, giống n
Khanh
nói của trưởng phòng nh
i đáp lại
tin được, giọng điệu đầy tiếc nuối. "Em đã làm việc ở đây bốn năm rồi, biểu hiện lu
tr
i, nụ cười mang
Anh quả thực rất
í mật không thể công khai của anh, làm một th
n." Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọ
lẽ chị ấy cũng nhận ra ý định của tôi đã quyết. "Em có một t
em biế
ại, tôi tiếp tục thu
ội thất sang trọng, vị trí đắc địa, mọi thứ đề
ọn, tôi mới nhận ra đồ đạc của mình ít đến đáng thư
ên trống trải, trái tim
m
đằng đẵng, đều dành trọn cho mộ
ất của mình, Lê Duyên Ngọc.
còn Duyên Ngọc lại là tiểu thư của một gia đình tài phiệt. Ấy
về nhà cô ấy chơi, và đó là lầ
g gương mặt lại tuấn tú đến nao lòng. Chỉ một án
à anh quá xa vời.
ình yêu này vào sâu trong tim, biế
chút, tôi đã từ bỏ cơ hội học lên cao và nộp đơn và
n tâm tận lực, sắp xếp mọi thứ
ôi vốn chỉ nên dừng lại
rượu bốn năm trước
a lạ, nhìn thấy người đàn ông nằ
i dậy, lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắ
ết em th
g phải câu hỏi, mà là một
ê ra từng
luôn chứa đựng sự ngư
uôn là người lo lắng nhất,
anh, từ món ăn anh thích c
hầm kín của tôi bị phơi bày dưới ánh mắt
m thẻ đen từ trong ví ra, ném lên giường. "C
đau đớn bao
i không
đảm, ngước nhìn anh, giọng nói run rẩ
ột người con gái tên Hồ Ánh Vy. Họ đã yêu nhau sâu đ
hể thay thế vị trí củ
. "Em biết anh không quên được cô ấy. Em không đòi hỏi danh phận, chỉ cần… chỉ cần
hức tạp, có sự thương hại, có sự khinh thườ
i bắt đầu cuộ
trợ lý Phạm mẫn c
ời tình bí mật của anh, đá
biết. Tôi cứ ngỡ rằng, chỉ cần mình đủ kiên trì,
tôi
inh nhật của
i thịnh soạn, trang trí lại căn h
i nhận được lại là
g một bức ảnh l
au, nụ cười của anh rạng rỡ và ấm áp, một nụ cười
ọn: "Chào mừng em trở
gái đó là
ầu của anh
bóp nghẹt. Tôi run
Al
không phải là của Lê Đông Anh, mà là
Giọng cô ta có
ài Lê. Tôi có việc gấp cần báo
ười khẩy. "Anh Đông Anh đang tắm. Có
ôi chìm xu
biết
có gì quan
"Anh Đông Anh vừa nói với tôi, cô chỉ là một trợ lý bình thường thôi, đừng có suy n
a như những nhát dao
a, giọng anh dịu dàng đến mức tôi chưa từng nghe
anh đó. Cô ấy nó
à, có gì quan trọng
ợ lý t
ô ta
, tôi chỉ là một trợ lý có cũng
c lực toàn thân
hững ngọn nến lung linh, mọi
ết định
vali, tôi k
c đó, c
, vẫn là dáng vẻ lạ
nh nhíu mày nhìn chiế
heo thỏa thuận, tôi nên rờ
lúc, rồi nói: "
cần an
Anh nói, giọng điệu
g cần
n của nó một mình giữa đêm khuya." Anh lấy Duyên
ặng đi theo a
nhận ra mọi t
hồng phấn. Mùi nước hoa trên xe cũng không phải loại anh ha
i tôi rằng, chủ nhân c
ư tái hợp." Tôi cố nặn ra mộ
lời, chỉ tập
h lại reo lên
u dàng: "Anh đang trên đường về đ
nhìn tôi: "Em xuống
i gì, tự mìn
bất chợt
ớc xuống, không
trời cũng muốn
o tới, đâm sầm vào
Rầ
bung ra, đồ đạc bên trong
những món đồ liên quan đến anh
anh dùng hỏng mà t
o bị rơi ra từ
đầy những tấm ảnh chụp trộm anh
thấy những thứ đó
luống cuống nhặt nhạnh từng
cùng nước m
g đầu lên, không d
ôi nghe thấy t
đã đ
ữa cơn mưa lạnh lẽo và
dưới mưa bao lâu, cũng khô
quyết định đi b
tanh, mưa ngà
e lao nhanh từ phía sa
ng kịp
Rầ
đập mạnh xuống đất. Máu từ trán c
hí không dừng lại, nó rồ ga
đau đớn và
nặng trĩu. Mất gần hai tiếng đồng hồ, tôi
nhói. Tôi tự mình rửa sạch vết máu, b
điện thoại t
ắn từ Lê
chăm sóc. Sau này đừng liên lạc nữa. Chú
ngàn mũi kim đâm vào trái
vì đã c
iên lạ
phúc của
ha
ưng lần này, tôi không c
lại sự c
vào màn hình điện t
t cả những kỷ vật liên quan đ
lên, nuốt chửn
, chiếc cúc á
hèn mọn kéo dài
u hóa thà
ông
Khanh Ly tôi sẽ kh