hanh L
ng trên người vẫn còn đau âm ỉ, nhưng
hiệp, xử lý công việc một cách n
Lê Đông Anh, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họ
nh thường, như thể đêm mưa
ủa Lê Đông Anh, định gõ cửa để nhắc anh v
g đóng chặt, h
hấy một cảnh tượng khiến
hai tay cô ta vòng qua cổ anh, nũng nịu
h, anh ăn thử đi
ưng chiều mà tôi chưa từng thấy, rồ
Hồ Ánh Vy cư
ọng anh trầm ấm, dịu dàng. "Chỉ có
gáo nước lạnh dội
anh ăn, nhưng anh đã lạnh lùng gạt tay tôi r
hích, mà là người làm điều đó
g thêm đắc ý, cô ta rướn người
i còn chủ động ôm lấy eo cô ta, đáp lại
hông gian trong phòng như đặc quán
cảm giác như không thở nổi.
ng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đ
giờ h
u, cố gắng đè nén mọi c
c, c
trong phòn
Lê Đông Anh có c
úi đầu, không dám nhìn
c họp với đối tác
g vui. Hồ Ánh Vy vẫn ngồi trên đùi
Cuộc họp gì chứ, dời lại đi." Cô
Vệ, họ đã đến phòng họp rồi." Tôi vội vàng giải thíc
uyện của tôi sao?" Hồ Ánh Vy trừng m
mình không vui, sắc mặt anh cũng t
c." Anh nói, giọng điệu không cho
ại một lần nữa khẳng định v
ại nhói lên, cả
nữa, lẳng lặng
tôi cúi đầu xin
ng nóng tính, ông ta đập bàn, t
i cả tiếng đồng hồ rồi mà tổng tài của các người
u lắng nghe, không
ong thả bước vào phòng họp, trên người cò
, tôi mệt mỏi rã
lý P
ua vang lên sau l
i pha cà phê cho mọi người đi. À, của tôi t
của mình, như để nhắc nhở tôi v
chối, lẳng lặng
tôi mất gần nửa tiếng đồ
Hồ Ánh Vy nhấp một ngụm
ạch
g chiếc cốc sứ
tôi, cà phê nóng hổi
bắt đầu rỉ ra. Tôi loạ
không cho tôi cơ hội giải thích. "Tôi đã
nh vỡ của chiếc cốc dưới đất
n cứa vào da th
o người lại, d
ếng can ngăn. Ai cũng biết Hồ Ánh Vy là người mà tổ
cửa phòng t
nhìn thấy cảnh tượng
uyện gì
ái độ. Cô ta ôm bụng, gương m
ý Phạm không cho đá vào cà phê, nhưng cô ấy
a Hồ Ánh Vy, sắc mặt Lê Đôn
bằng ánh mắt
iểu gì vậy? Có mỗi việc nhỏ nh
tôi một cơ hội
n kiểm điểm năm nghìn chữ! Còn nữa
hỏi han rồi dìu cô ta rời đi, bỏ lại tôi một m