Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta.
Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa.
Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi.
"Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."
Chương 1
Góc nhìn của An Nhiên:
Ba tôi qua đời vì chồng tôi, Hoàng Bách, đã chọn ở bên cạnh an ủi tình mới của anh ta, một cô gái mười chín tuổi, thay vì đảm bảo cô ta đến bệnh viện để hiến tủy cứu mạng ông.
Ở Sài Gòn, Hoàng Bách là một cái tên lấp lánh như những tòa nhà chọc trời của thành phố. Anh là cậu ấm thừa kế của đế chế bất động sản Hoàng Long, một người đàn ông mà cuộc đời được ghi lại trên các cột báo lá cải và tạp chí kinh doanh với sự nhiệt tình như nhau.
Tiếng tăm của anh đi trước cả con người anh. Anh có một sở thích rất đặc biệt, gần như là bệnh hoạn: những cô sinh viên trẻ trung, ngây thơ, thường khoảng mười chín tuổi.
Họ như những đóa hoa nở theo mùa trong cuộc đời anh, đến cùng học kỳ mùa thu và tàn lụi vào kỳ nghỉ xuân. Những cô gái này, thường là sinh viên nhận học bổng bị choáng ngợp bởi sức hút và sự giàu có của anh, sẽ được tặng quà xa xỉ, khoe khoang tại các bữa tiệc, và rồi, nhanh chóng bị vứt bỏ. Nhiệm kỳ của họ có thể đoán trước được như lễ đổi gác ở Cung điện Buckingham - một màn trình diễn ngắn ngủi, lấp lánh, theo sau là một lối ra đột ngột và cuối cùng.
Thành phố xôn xao với những câu chuyện về các cuộc chinh phạt của anh. Cô sinh viên nghệ thuật trường Đại học Kinh tế được tổ chức một buổi triển lãm rồi bị cho "bay màu". Cô sinh viên văn học trường RMIT nhận được một bộ sưu tập kinh điển phiên bản đầu tiên trước khi phát hiện ra chìa khóa căn hộ của mình không còn hoạt động. Đó là một cỗ máy tàn nhẫn, được vận hành trơn tru, và Sài Gòn theo dõi với một sự thích thú có phần dửng dưng.
Và rồi, có tôi.
Tôi là An Nhiên, một người làm việc tự do đang xoay xở với ba công việc để theo học một chương trình cao đẳng cộng đồng. Tôi không đến từ thế giới của những căn penthouse và gia thế hiển hách. Tôi đến từ một thế giới của những ca làm đêm, mì gói, và tình yêu thương thầm lặng nhưng mãnh liệt của ba tôi, một giáo viên tiếng Anh trung học đã nghỉ hưu.
Và tôi, cũng mười chín tuổi khi thế giới của Hoàng Bách va vào thế giới của tôi.
Sự chú ý của anh ta vừa đáng sợ lại vừa mê hoặc. Đó là một cuộc tình lãng mạn như vũ bão đã gây chấn động giới thượng lưu Sài Gòn và khiến thế giới nhỏ bé của tôi phải nín thở.
Tay chơi, đứa con hoang đàng, đột nhiên, một cách không thể tin được, đã thay đổi.
Anh cắt đứt mối quan hệ với dàn người tình sinh viên của mình. Anh mua sạch các cửa hàng hoa chỉ để lấp đầy căn hộ nhỏ bé của tôi bằng những bông hoa ly tôi yêu thích. Anh học nấu món bò kho mà ba tôi thích nhất, kiên nhẫn ngồi trong căn bếp chật chội của chúng tôi trong khi ba tôi, ông Hùng, giảng giải cho anh về Shakespeare. Anh thậm chí còn từ bỏ những chiếc xe thể thao yêu quý của mình vì tôi dễ bị say xe.
Anh cầu hôn tôi bằng một chân quỳ giữa Phố đi bộ Nguyễn Huệ, những màn hình khổng lồ thường quảng cáo các thương hiệu xa xỉ hiển thị một câu hỏi duy nhất, chói lòa: "An Nhiên, em đồng ý lấy anh nhé?"
Tôi trở thành câu chuyện cổ tích mà mọi người đều thì thầm. Cô gái lao động đã thuần hóa được con quái vật bất kham.
Trong năm năm, anh là một người chồng hoàn hảo. Tận tụy, yêu chiều, và chiếm hữu một cách mãnh liệt mà tôi đã nhầm tưởng là tình yêu sâu sắc. Anh xây dựng một pháo đài tình cảm xung quanh tôi, và tôi đã tin, bằng tất cả con người mình, rằng tôi là duy nhất của anh, là ngoại lệ cho quy tắc tàn nhẫn của anh.
Ảo tưởng vỡ tan khi ba tôi đổ bệnh.
Bệnh bạch cầu dòng tủy cấp tính. Những lời của bác sĩ giống như một bản án tử hình. Hy vọng duy nhất là ghép tủy xương. Chúng tôi đã tìm kiếm trong kho dữ liệu toàn cầu, nhưng không tìm thấy người phù hợp. Tuyệt vọng bắt đầu ập đến, một màn sương dày đặc, ngột ngạt.
Hoàng Bách, người chồng hoàn hảo của tôi, đã bước vào như một vị cứu tinh. Anh dùng tài sản của gia đình Hoàng Long để phát động một chiến dịch hiến tủy lớn trên toàn thành phố, tài trợ cho các bộ xét nghiệm và dán câu chuyện của ba tôi lên các bảng quảng cáo. Anh ôm tôi khi tôi khóc, thì thầm: "Anh sẽ cứu ông, An Nhiên. Anh hứa."
Và rồi, một phép màu. Một người hiến tặng hoàn hảo đã được tìm thấy.
Tên cô ta là Trà My. Một sinh viên nhận học bổng tại trường Đại học Kinh tế.
Cô ta mười chín tuổi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta, cô ta đang đứng ở sảnh bệnh viện, trông mong manh và choáng ngợp. Hoàng Bách đã đưa cô ta đến. Cô ta mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tay lo lắng nắm chặt quai ba lô. Cô ta ngước nhìn Hoàng Bách với đôi mắt to, ngưỡng mộ, giọng nói lí nhí khi cảm ơn anh đã cho cô ta cơ hội giúp đỡ.
Sự trùng hợp về tuổi tác của cô ta - con số kỳ diệu, bị nguyền rủa đó - khiến tôi rùng mình, nhưng tôi nhanh chóng gạt nó đi. Cô gái này đang cứu mạng ba tôi. Cô ta là một thiên thần.
Ca phẫu thuật đã được lên lịch. Ba tôi, ông Hùng, được chuyển vào một phòng cách ly vô trùng, hệ miễn dịch của ông bị phá hủy một cách có hệ thống bằng hóa trị để chuẩn bị cho việc cấy ghép. Ông yếu ớt, không có khả năng tự vệ, chờ đợi món quà sự sống mà Trà My đang mang trong mình.
Ngày phẫu thuật đã đến, một ngày thứ Ba lạnh lẽo, vô trùng. Khoảng thời gian cho việc cấy ghép ngắn đến đáng sợ. Một khi phác đồ hóa trị hoàn tất, cơ thể ba tôi là một trang giấy trắng, không thể chống lại dù là sự nhiễm trùng nhỏ nhất. Tủy mới phải được đưa vào trong một khung thời gian nguy cấp.
Nhiều giờ trôi qua. Các chỉ số sinh tồn của ba tôi, hiển thị trên màn hình bên cạnh giường ông, bắt đầu dao động. Tiếng bíp của máy ngày càng thất thường, một bản nhạc nền điên cuồng cho sự hoảng loạn đang dâng lên trong tôi.
Ông đang suy sụp. Cơ thể ông, bị tước đi hàng rào bảo vệ, đang thất bại.
Tôi điên cuồng gọi cho Trà My. Không trả lời. Tôi gọi lại. Và lại gọi. Tay tôi run đến mức gần như không thể cầm được điện thoại. Mỗi tiếng chuông không được trả lời giống như một nhát búa giáng vào tim tôi.
Điện thoại reo cả chục lần trước khi cô ta cuối cùng cũng bắt máy. Giọng cô ta nhỏ, xen lẫn một sự do dự kỳ lạ, hổn hển. "A lô?"
"Trà My, cô đang ở đâu?" Tôi hét lên, giọng vỡ ra. "Bệnh viện vừa gọi. Ba tôi đang trong tình trạng nguy kịch! Cô cần đến đây ngay! Ca phẫu thuật, nó phải diễn ra ngay bây giờ!"
"Tôi... tôi không thể," cô ta lắp bắp, giọng run rẩy. "Tôi sợ, An Nhiên. Nghĩ đến những cây kim... nó... quá sức chịu đựng."
"Sợ? Trà My, đây là mạng sống của ba tôi-"
Trước khi tôi kịp nói hết, một giọng nói quen thuộc, lười biếng xen vào từ đầu dây bên kia. Âm thanh đó khiến máu tôi đông cứng lại.
"Em yêu, nói chuyện với ai thế? Về giường đi."
Đó là Hoàng Bách.
Hoàng Bách của tôi. Chồng tôi.
Một cơn buồn nôn ập đến. Thế giới nghiêng ngả. Tai tôi ù đi, một tiếng hét ám ảnh át đi cả tiếng bíp điên cuồng của máy theo dõi tim ở đầu dây của tôi.
Tôi cúp máy. Tôi không cần nghe thêm một lời nào nữa. Tôi chạy. Tôi chạy ra khỏi phòng chờ của bệnh viện, tâm trí trống rỗng, gào thét. Tôi vẫy một chiếc taxi, giọng khản đặc khi đọc địa chỉ - địa chỉ của căn suite khách sạn năm sao mà Hoàng Bách giữ cho "các đối tác kinh doanh ghé thăm."
Chiếc Bentley màu đen của anh, chiếc xe anh đã mua vì nó chạy êm nhất cho tôi, đang đỗ một cách trơ trẽn ở phía trước.
Tôi dùng thẻ khóa của mình, tay run đến mức phải thử ba lần mới mở được cửa. Căn suite là một không gian rộng lớn bằng kính và đồ nội thất tối giản. Và ở đó, trên chiếc ghế sofa sang trọng, là cảnh tượng sẽ mãi mãi khắc sâu vào ký ức của tôi.
Trà My, cô gái mong manh, rụt rè, đang nép mình trong vòng tay của chồng tôi. Cô ta mặc một trong những chiếc áo sơ mi lụa của anh, tay áo xắn lên đến khuỷu. Đầu cô ta tựa vào ngực anh, vẻ mặt mãn nguyện hạnh phúc.
Hoàng Bách đang vuốt tóc cô ta, cái chạm của anh dịu dàng đến không thể tin được, giống hệt như cách anh từng chạm vào tôi. Anh đang thì thầm điều gì đó vào tai cô ta, môi anh lướt qua thái dương cô ta.
"Đừng lo về ca phẫu thuật," tôi nghe anh thì thầm, giọng trầm và nhẹ nhàng. "Chúng ta có thể dời lại mà. Vài ngày không thành vấn đề. Quan trọng nhất là em vui."
Anh cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô ta. Nụ hôn sở hữu, dịu dàng mà anh đã trao cho tôi hàng ngàn lần. Nụ hôn mà anh đã nói chỉ dành riêng cho tôi.
Trà My khúc khích, một âm thanh ngọt ngào, ngấy đến khó chịu. "Anh tốt với em quá, Hoàng Bách. Em không biết sẽ làm gì nếu không có anh."
"Em không cần phải làm gì cả," anh thì thầm đáp lại. "Anh sẽ lo liệu mọi thứ."
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi lại reo. Âm thanh chói tai cắt ngang màn sương kinh hoàng của tôi. Tôi nhìn vào ID người gọi.
Là bệnh viện.
Tôi trả lời, cổ họng nghẹn lại.
"Bà Hoàng," giọng bác sĩ nặng nề, u ám. "Tôi rất tiếc. Chúng tôi đã làm mọi thứ có thể, nhưng..."
Ông không cần phải nói hết.
"Ông Hùng đã qua đời cách đây vài phút."
Thế giới im bặt. Âm thanh của thành phố, tiếng rì rầm của máy điều hòa khách sạn, ngay cả nhịp đập của trái tim tôi - tất cả đều dừng lại.
Điện thoại tuột khỏi những ngón tay tê dại của tôi, rơi loảng xoảng xuống sàn đá cẩm thạch.
Âm thanh đó khiến họ ngước lên.
Và trong khoảnh khắc đó, khi tôi đứng ở ngưỡng cửa, một bóng ma trong bữa tiệc hủy diệt của chính mình, tôi cuối cùng cũng hiểu ra.
Câu chuyện cổ tích đã kết thúc. Nó chưa bao giờ là thật cả.
Tôi cũng chỉ là một mùa trong cuộc đời anh, và mùa xuân mới cuối cùng cũng đã đến.
Thế giới của tôi không chỉ vỡ tan. Nó không còn tồn tại. Tôi lảo đảo, bóng tối ở rìa tầm mắt tôi ập đến để nuốt chửng tôi. Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là khuôn mặt của Hoàng Bách, biểu cảm của anh chuyển từ dịu dàng sang khó chịu vì bị làm phiền. Anh ta thậm chí còn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của những gì vừa xảy ra. Anh ta không thể.
Bởi vì đối với anh ta, điều đó không quan trọng.