n của A
en thuộc, cay nồng. Lần thứ hai trong v
bộ vest thường ngày hoàn hảo của anh nhàu nát, và một lớp râu lởm chởm che bóng
ới lấy tay tôi. "Em tỉnh
ật tay ra như thể cái
ắt đầu, giọng trầm và tha thiết. "Cô ấy còn quá trẻ, quá mong manh. Ý nghĩ về việc
lửng trong không khí giữa chúng tôi. Anh vẫn đ
ì thầm khàn khàn, "trong cái thang máy đó,
íp đều đặn, nhịp nhàng của máy theo dõi tim. Đó là một câu hỏi đơn giản, nhưng
nh đã phải s
môi tôi. Giây phút do dự duy
bàn cạnh giường. Anh liếc nhìn màn hình, và mộ
ay lập tức dịu đi. "N
ống nghe. "Em gặp ác mộng... về cái thang máy. Em s
một tia tội
giọng phẳng lặng
m vừa mớ
oàng Bách," tôi nói,
ện rõ trong tư thế. "Được rồi. Anh sẽ quay lại sau. Nghỉ ngơi đi." Anh v
húng tôi, một nơi giờ đây cảm thấy lạnh lẽo và trống rỗng như một lăng mộ
uần kinh hoàng vừa qua chỉ là một sự bất tiện nhỏ. "Buổi
ng đi,"
"Trà My sẽ ở đó. Cô ấy cảm thấy rất tệ về những gì đã
uét đống đổ nát của cuộc đời chúng tôi
" tôi n
lấy cổ tay tôi, lực nắm mạnh đến bất ngờ. "Em phải đi. Chúng
ên cánh tay tôi, một kỷ vật còn sót lại từ vụ tai nạn
à tôi

GOOGLE PLAY