n của A
n lý, nơi đã là thánh địa của tôi trong bốn năm q
mắt mở to vì sốc khi nhận lấy c
hơn là một người sếp. Chị b
nói, giọng nhỏ nhưng quả quyết.
thuật của ba em? M
ưng tôi đã nén nó xuống. "Ông ấy mấ
n làm việc và ôm chầm lấy tôi. "Còn Hoàng Bách thì sao? Anh ấy có biết e
ra. Những từ ngữ đó nghe thật xa lạ trên lưỡi
thì thầm thông cảm của các đồng nghiệp đã nghe thấ
tập sinh trẻ tên Sarah, nói. "Anh ấy luôn gửi hoa cho em, đón em
ấy. Có ích gì chứ? Ảo ảnh là
vào một chiếc hộp nhỏ - một bức ảnh đóng khung của tôi v
ự xôn xao gần cửa sổ phía trướ
áo đến," Sarah thì thầm, ch
ường, là ánh sáng không thể nhầm lẫn c
n mình, và bước ra khỏi phòng tranh
hiếc xe và m
tôi. Trà My đang cuộn tròn trên ghế trước, đầu nép vào vai Hoàng Bách, mắt nhắm
My chớp mở, và một chiếc mặt nạ ngây thơ hoản
em chỉ là..." cô ta lắp b
g không chút cảm xúc. Tôi vào ghế
mắt liếc đến chiếc hộp các tông
c rồi," tôi
ã đặt bàn ở L'Étoile. Anh đã gọi tất cả các món ăn bồi bổ mà
ể xác. Một cơn thịnh nộ nóng trắng, theo sau là một làn sóng đau buồn lạnh như băng,
nhìn ra ngoài cửa sổ
hoàn hảo cho một vị khách sai lầm. Anh chăm sóc Trà My, đặt khăn ăn lên đùi cô ta, đ
ô ta, giọng điệu dịu dàng từng chỉ dành
hông có gì đâu, anh Hoàng Bách.
t nặng nề, chết chóc trong lồng ngực. Tôi quan sát cách mắt anh nán lại trên người cô ta, cách anh cười
chịu. Cô ta nhìn Hoàng Bách, rồi lại nhìn tôi, một tia đắc thắng tro
nĩa lên. "Không," tôi nói, giọng vữ
món ăn tinh tế có vị
oàng Bách reo. Đó là một cuộc
đi," anh nói, đã bị phâ
át. Trà My theo tôi ra khỏi phòng. Chú
hiếc hộp nhỏ có gương, thái độ của Trà My thay đổi. Cô gái nhút nhát, biết ơn biế
. "Anh ấy nói với em chị giống như một con búp bê xinh đẹp, hoàn hảo, nhưng búp
m vào tôi, nhưng tô
tiếp tục, đôi mắt soi mói tôi với vẻ
ai chúng tôi mất thăng bằng. Đèn nhấp nháy, rồi tắ
, kinh hoàng, và bám lấy cánh tay tôi
h đến ngạc nhiên khi tôi mò mẫm tìm nút
iên lạc, bị bóp nghẹt và không rõ ràng. H
tiếng rên rỉ ghê rợn của kim loại bị căng. Nó rơi xu
thủy của sự kinh hoàng tột độ. "Cứu! Có ai
lồng ngực, nhưng tâm trí tôi lại lạ lùng sáng suốt. Tôi tựa vào
m!" Trà My gào khóc, ngã quỵ x
oảng loạn bên ngoài. Tiếng la hét. Và một giọn
i người có ở trong đó
ên, giọng khản đặc vì nước
hỏng. "Thưa anh, cáp chính bị sờn rồi! Nó có thể đứt bất cứ lúc nào! Chú
y trở nên đặc quánh, nặn
l
ể nghe thấy tiếng nức nở tuyệt vọng của Trà My. Tôi có thể nghe thấy trái tim mìn
ngạt, tôi chờ đợi
còn chút cảm xúc nào, lạnh lùng,
Trà
đông thà
y Hoàng Bách đưa vào, hoàn toàn bỏ qua tôi, và kéo Trà My ra
sao đâu," anh thì thầm, vuốt
i bảo trì. "Bây
tôi, một tiếng rít chói tai c
máy la
ước khi mọi thứ chìm vào bóng tối là khuôn mặt của Hoàng Bách, đôi mắt anh mở to với một tia cảm xúc gì đó mà tôi không
. Luôn luôn

GOOGLE PLAY