Sau khi may mắn thoát chết, tôi đặt tờ đơn ly hôn đã ký sẵn lên bàn. Tình yêu mù quáng và sự hy sinh ngu ngốc này, đến đây là kết thúc.
Chương 1
Kiều Hoài Thu's POV:
Năm năm trước, vào ngày cưới của chúng tôi, Trang Quảng Thông nắm tay tôi, thề thốt sẽ yêu thương và chăm sóc tôi suốt đời. Nhưng ngay đêm tân hôn, anh ta ném cho tôi một tập tài liệu, tuyên bố tập đoàn Trang Thị phá sản, nợ nần chồng chất.
Suốt năm năm qua, tôi cùng anh ta sống trong một căn phòng trọ chật hẹp ở tầng hầm tại Thành phố Hồ Chí Minh. Tôi đã làm tất cả mọi việc, từ chạy xe ôm công nghệ đến bán hàng rong, chỉ để giúp anh ta "trả nợ" . Con trai chúng tôi, An, mới năm tuổi, cũng phải theo mẹ rong ruổi khắp các con phố, sớm đã nếm trải mùi vị của cuộc sống cơ cực.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ năm của An.
Cơn mưa rào bất chợt của Sài Gòn khiến việc kinh doanh ế ẩm. Tôi và An trú dưới mái hiên của một cửa hàng tiện lợi, bộ đồ chú hề trên người tôi đã ướt sũng, lem luốc. An ngoan ngoãn ngồi trong lòng tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì lạnh.
"Mẹ ơi, con đói," giọng thằng bé yếu ớt.
Tôi đau như có ai cào vào ruột gan. Tôi lấy ra chiếc bánh bao cuối cùng trong túi, đưa cho con. "An ăn đi, ăn xong chúng ta về nhà nhé."
Thằng bé nhìn tôi, rồi lại nhìn chiếc bánh bao, lắc đầu. "Mẹ cũng đói mà. Chúng ta cùng ăn."
Tôi không kìm được nước mắt, ôm chặt lấy con. Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi sang trọng đỗ xịch trước mặt chúng tôi. Một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy bước xuống, nhìn tôi với vẻ ái ngại.
"Xin lỗi, cô có phải là chú hề không? Tôi cần cô đến biểu diễn cho một bữa tiệc sinh nhật. Rất gấp."
Tôi vội lau nước mắt, gật đầu lia lịa.
"Bao nhiêu tiền ạ?"
"Mười triệu," cô ta nói, "Tiệc ở ngay khách sạn Dynasty phía trước."
Mười triệu! Con số đó khiến tôi choáng váng. Nó đủ để tôi và An sống thoải mái trong vài tháng. Tôi không chút do dự, nắm tay An đi theo người phụ nữ.
Khách sạn Dynasty lộng lẫy như một cung điện, khác hẳn với thế giới tối tăm của mẹ con tôi. Sảnh tiệc được trang trí xa hoa, đèn pha lê rực rỡ, tiếng nhạc du dương. Tôi và An được dẫn đến một góc sân khấu, chờ đợi.
Khi ánh đèn sân khấu bật sáng, tôi hít một hơi thật sâu, dắt tay An bước ra.
Và rồi, tôi chết lặng.
Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa, người mà tất cả mọi người đang vây quanh chúc tụng, chính là chồng tôi, Trang Quảng Thông.
Anh ta mặc một bộ vest hàng hiệu đắt tiền, phong thái cao ngạo, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, Uông Mộng Nhi – mối tình đầu mà anh ta chưa bao giờ quên được. Anh ta đang dịu dàng lau đi vệt kem trên khóe miệng cô ta, ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều mà tôi chưa bao giờ có được.
Tôi đứng đó, sững sờ. Phá sản? Nợ nần? Năm năm khổ cực của tôi, tất cả chỉ là một trò đùa hay sao?
Uông Mộng Nhi mỉm cười nhìn tôi, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy sự khiêu khích. "Ồ, chú hề đến rồi sao? Mau biểu diễn đi cho con trai tôi vui."
Tôi run rẩy, chỉ vào Trang Quảng Thông. "Anh... Anh không phải đã phá sản rồi sao?"
Trang Quảng Thông liếc nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng. "Phá sản? Kiều Hoài Thu, cô ngây thơ quá đấy."
Một vị khách bên cạnh cười phá lên. "Cô gái này nói đùa vui thật. Chủ tịch Trang của chúng ta là người giàu nhất Việt Nam, sao có thể phá sản được?"
Người giàu nhất Việt Nam...
Từng chữ một như nhát búa nện vào đầu tôi. Mọi thứ vỡ vụn. Niềm tin, tình yêu, sự hy sinh của tôi trong năm năm qua, tất cả chỉ là một vở kịch do chính người chồng tôi yêu thương dựng nên.
Uông Mộng Nhi đứng dậy, khoác tay Trang Quảng Thông, nhìn tôi với vẻ thương hại. "Hôm nay cũng là sinh nhật con trai cô à? Thật trùng hợp. Hay là để chúng cùng nhau thổi nến nhé?"
Trang Quảng Thông mỉm cười, một nụ cười tàn nhẫn. Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, tuyên bố rành rọt cho tất cả mọi người cùng nghe.
"Tôi đã hứa với Mộng Nhi, tất cả tài sản của Trang Quảng Thông này, chỉ dành cho một mình em ấy mà thôi."
Trái tim tôi như bị ai đó bóp nát. Anh ta thậm chí còn không thèm che giấu.
Tôi bị đẩy lên sân khấu, phải mỉm cười, phải tung hứng những quả bóng màu sắc trong khi nước mắt cứ chực trào ra.
"Mẹ ơi, đó có phải là ba không?" Giọng An vang lên bên cạnh, trong trẻo và ngây thơ. Thằng bé đã nhận ra anh ta.
Tôi không trả lời được, chỉ biết ôm chặt lấy con.
Đứa con trai của Uông Mộng Nhi, mặc bộ đồ hoàng tử, chạy đến trước mặt chúng tôi. Cậu bé lấy ra một xấp tiền trong túi, ném vào mặt tôi.
"Cho các người đó! Mẹ tôi nói các người rất nghèo."
Những tờ tiền bay lả tả, rơi xuống chân tôi, giống như lòng tự trọng của tôi bị xé nát.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trang Quảng Thông và Uông Mộng Nhi đang nhìn nhau cười. Nụ cười đó chứa đầy sự thỏa mãn và khinh bỉ.
Năm năm. Tôi đã bị lừa dối suốt năm năm.
Tôi nhớ lại ngày Uông Mộng Nhi bỏ rơi anh ta để theo một người đàn ông giàu có hơn ở nước ngoài. Trang Quảng Thông khi đó suy sụp, chìm trong men rượu. Chính tôi đã ở bên cạnh, chăm sóc anh ta, dùng tình yêu của mình để kéo anh ta ra khỏi vực thẳm.
Anh ta đã cầu hôn tôi trong một đêm say. Tôi đã ngây thơ tin rằng đó là sự thật.
Tôi đã tin rằng sự hy sinh của mình có thể làm anh ta cảm động.
Tôi đã tin rằng mình có thể thay thế vị trí của Uông Mộng Nhi trong trái tim anh ta.
Nhưng tôi đã sai. Sai hoàn toàn.
Đối với anh ta, tôi chỉ là một người thay thế tiện lợi, một công cụ để anh ta vượt qua nỗi đau, và là một quân cờ trong vở kịch anh ta dựng lên để chờ đợi tình cũ quay về.
Giờ thì tôi đã hiểu. Trái tim tôi, vốn đã đầy sẹo, giờ đây hoàn toàn chết lặng.
Đủ rồi. Tình yêu mù quáng này, sự hy sinh ngu ngốc này, đến đây là kết thúc.
Tôi cúi xuống, ôm lấy An đang run rẩy trong lòng. "An, chúng ta về nhà."
Tôi không nhặt những tờ tiền đó. Tôi dắt tay con trai, đi thẳng ra khỏi sảnh tiệc xa hoa, bỏ lại sau lưng thế giới giả dối và tàn nhẫn đó.
Về đến căn phòng trọ ẩm thấp, tôi lập tức tìm luật sư. Tôi muốn ly hôn. Ngay lập tức.
Đêm đó, Trang Quảng Thông trở về. Anh ta ném chiếc áo khoác vest lên ghế, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Tôi không nói một lời, đặt tờ đơn ly hôn đã ký sẵn lên bàn.
Anh ta liếc nhìn, nhíu mày. "Cô lại giở trò gì nữa đây?"
Đúng lúc đó, điện thoại của anh ta reo lên. Là Uông Mộng Nhi. Anh ta lập tức bắt máy, giọng điệu thay đổi một trăm tám mươi độ, trở nên dịu dàng và kiên nhẫn.
"Anh đang trên đường về đây... Ừ, đợi anh một chút."
Anh ta cúp máy, cầm bút lên, không thèm nhìn tôi lấy một lần, ký nhanh vào tờ đơn.
"Xong rồi chứ? Tôi đi đây."
Anh ta nói, rồi quay người rời đi, không một chút do dự.
Khi cánh cửa đóng sầm lại, tôi thì thầm với chính mình, cũng là nói với năm năm thanh xuân đã mất.
"Trang Quảng Thông, chúng ta ly hôn rồi."