i, bố đã gửi cho con huy hiệu gia tộc rồi, tất cả nhân viên quản lý trong sản nghiệp nhà mình đều hiểu r
g bèn cúp
trở thành thiếu gia nhà giàu, cậu nhất t
trong tài khoản ngân hàng,
đếm từng đồng để mu
tháng khốn khó đã qua, trong l
tôi ăn phải kẹp bào ngư, nhâ
vặt của tôi đã có 100, 000, 000 sồi, sao vẫn cứ nghĩ đến bánh màn thầu nhỉ? Đúng là nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng,
hóng, đến chiều, bưu kiện
n trong là một huy hiệu h
là biểu tượng của gia tộc, phải luôn
ên, huấn luyện viên bóng rổ Tiêu San San
trưa mai mình đã đặt phòng tại khách sạn Mas
gửi riêng cho Trần Phàm một đoạn vo
g tốt với Trần Phàm, nhưng với tư cách là huấn luyện viên, cô thường xuyên quan tâm an
học phí, khắp nơi vay mượn không được, chỉ
c cật lực để trả nợ, nhưng tron
San San có thể nói là người đầu
nhật, mình phải mua qu
rong ngân hàng điện tử
taxi đến con phố thương mạ
n cửa hàng khác, cuối
đều không quá 100 tệ, là một
, rốt cuộc nên chọn cái gì đây? Cái bên trá
ông và quả cầu pha lê tr
toán số dư trong t
, 000 tệ cơ mà, sao vẫn nghĩ đến chuyện mua đồ dư
ại chỗ cũ, trong lòng khôn
không thể mua quà cho cô ấy ở cửa hàng nhỏ này được. Đồ t
ửa hàng quà tặng bình dân, hướng đ
đường vô số cửa hàng xa xỉ
hững cửa hàng này, chỉ cảm thấy chúng vô cù