càng thấy
g của bạn cùng phòng, Trần Phàm túm lấy một chai
n đè nén cảm xúc cũng dần tan rã. Đến khoảnh khắc ấy, anh ta cuối cùng
! Người nghèo thì
ó một ngày, Trương Dĩnh, tô
g ngừng gào thét, trút hết nỗi
còn lại sự mệt mỏi, đầu óc
điện thoại
thức cầm má
mình rất giàu. Chỉ là gia tộc có quy định: trước mười chín tuổi phải sống kham khổ, nên bố mới không nói thật với
truyền đến giọng
ồi hả? Hồi nhỏ bố đã chém gió là có trực thăng ở Mỹ, có du thuyền ở Veni
ất khó tin, hồi đó ông nội nói với bố, bố cũng mắng ông ấy lẩm cẩm. Nhưng nhà mìn
giống bố mình nên có chút thân thiết,
iện thoại — là số
à cuộc gọi lừ
chó chết, cút
n gào lên một tiếng,
cam và nỗi đau trong lòng, đồng thời cũng
t, dựa vào mép gi
ôm chiếc đầu đau như b
mơ thấy bố gọi đến, nói
là đời ba cũng nghèo, đời mình cũng chẳng
là cay đắng. Anh ta cầm điện thoại lê
ủa quý khách hiện có số dư:
00, 00
cẩn thận từng con số, xác nhận không nhìn nhầm, trong t
p vào ứng dụng ngân hàng trên điện
ông phải đang nằm mơ chứ!? T
n Phàm lập tức gọ
n Phàm cẩn thậ
ã thấy không đúng, không sao, giờ bố phải lên máy bay đi Trung
à giọng nói quen
Phàm đã tỉnh rượu, anh có thể chắc chắn
0 tệ đó bố làm sao mà có được!?" Đầu óc Trần Phàm vẫ