Anh nói với người bạn thân nhất, Bảo, rằng anh sẽ bí mật đăng ký kết hôn với Kiều Vy, người đàn bà đã bỏ rơi anh khi anh bị mù, vào ngày mai.
Anh cười khẩy, trấn an Bảo: "An Nhiên không cần biết đâu. Con bé đó lúc nào mà chẳng ở đấy. Nó không đi đâu được đâu."
Hơi thở tôi nghẹn lại khi những bức ảnh trơ trẽn trên Instagram của Vy khoe giấy đăng ký kết hôn của họ, xác nhận chiến thắng của cô ta, với ngày tháng ghi rõ là sáng hôm đó.
Anh gần như không để ý đến sự hiện diện của tôi, vội vàng gạt tôi sang một bên, chỉ chăm chăm vào tin nhắn từ người vợ mới cưới.
Tại chính bữa tiệc sinh nhật của tôi, Kiều Vy tặng tôi một con chó Chihuahua sủa inh ỏi, cố tình khơi lại nỗi ám ảnh kinh hoàng của tôi từ vụ bị chó tấn công hồi nhỏ.
Hoàng Khải ép tôi phải nhận nó, mù quáng trước nỗi sợ hãi của tôi, rồi trơ mắt nhìn tôi bị ướt sũng và bị thương bởi một tháp sâm panh đổ sập, trong khi anh lao đến che chắn cho Kiều Vy thay vì tôi.
Bảy năm hy sinh, bảy năm dốc cạn tâm hồn cho sự hồi phục của anh, tất cả chỉ đổi lại một lời gạt bỏ phũ phàng và một sự sỉ nhục công khai.
Làm sao anh có thể phản bội tôi một cách trọn vẹn đến thế, một cách thản nhiên đến thế, sau tất cả những gì tôi đã làm, sau khi tôi đã trả lại cho anh cả thế giới?
Tình yêu của tôi không phải là tấm thảm chùi chân, và anh đã lầm.
Anh nghĩ tôi sẽ luôn ở đó, nhưng đây chính là giọt nước tràn ly cuối cùng.
Tôi sẽ cắt đứt mối quan hệ đã trở thành xiềng xích này và biến mất.
Tôi sẽ liên lạc với bà Kim Anh, người mẹ quyền lực của anh, để giúp tôi biến mất, mãi mãi.
Chương 1
Chiếc Lexus màu đen lướt đi êm ru giữa dòng xe cộ đông đúc của Sài Gòn, một không gian tĩnh lặng giữa sự ồn ào của thành phố. Tôi ngồi ở ghế phụ, Hoàng Khải bên cạnh, mắt dán vào chiếc iPad.
Anh nghĩ tôi chỉ đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, lạc vào ánh đèn thành phố như mọi khi. Anh không biết tôi hiểu từng lời anh nói.
Giọng Hoàng Khải trầm thấp, nói vào chiếc iPad đang trong một cuộc gọi video. Bảo, bạn thân của anh, ở đầu dây bên kia.
"Mọi thứ đã sẵn sàng, Bảo ạ," Hoàng Khải nói, tiếng Tây Ban Nha của anh rành rọt và tự tin. "Sáng mai sẽ đăng ký kết hôn. Ở Ủy ban Nhân dân Thành phố."
Hơi thở tôi như ngừng lại. Đăng ký kết hôn?
"Cuối cùng thì Kiều Vy cũng mãn nguyện rồi," Hoàng Khải tiếp tục, một nụ cười nhẹ nở trên môi. "Cô ấy có được thứ mình muốn."
"Còn hợp đồng tiền hôn nhân thì sao?" Giọng Bảo rè rè qua loa ngoài.
"Tất nhiên là chặt chẽ rồi," Hoàng Khải nói. "Vy sẽ có một khoản tiền, khá hậu hĩnh, và mẹ anh cuối cùng cũng sẽ thôi cằn nhằn về việc anh phải ổn định với người 'môn đăng hộ đối'. Đôi bên cùng có lợi."
Anh ngừng lại, và những lời tiếp theo của anh giáng vào tôi như một cú đấm trời giáng.
"An Nhiên... à thì, An Nhiên không cần biết đâu. Con bé đó lúc nào mà chẳng ở đấy. Nó không đi đâu được đâu."
Sự tàn nhẫn thản nhiên, sự tự cho rằng tôi sẽ mãi mãi mù quáng tận tụy. Nó làm tan nát một thứ gì đó sâu thẳm bên trong tôi. Anh sắp cưới Kiều Vy, người đàn bà đã bỏ rơi anh khi anh không còn nhìn thấy gì.
Anh đã quá chắc chắn rằng tôi sẽ không hiểu tiếng Tây Ban Nha của anh, một ngôn ngữ mà tôi đã bí mật tự học từ nhiều năm trước.
Tôi học nó để cảm thấy gần gũi hơn với anh, để hiểu những hợp đồng kinh doanh anh ký với các đối tác Mỹ Latinh, để hiểu cái thế giới mà anh thuộc về, một thế giới quá xa vời so với xuất thân lao động của tôi ở Quận 4.
Giờ đây, nó lại trở thành vũ khí chống lại chính tôi. Anh định giữ tôi trong bóng tối, là An Nhiên tận tụy của anh, trong khi anh xây dựng cuộc sống với một người khác.
Bất chợt, điện thoại tôi rung lên. Một thông báo từ tài khoản Instagram phụ tôi dùng để theo dõi hội bạn của Vy. Story "bạn thân" của cô ta.
Ngón tay tôi run rẩy khi mở nó ra. Một bức ảnh xác nhận lịch hẹn ở Ủy ban Nhân dân Thành phố. Một bức ảnh khác là giấy đăng ký kết hôn, tên bị làm mờ nhưng ý đồ thì quá rõ ràng. Vy, luôn luôn thích khoe khoang chiến thắng của mình một cách công khai.
Hoàng Khải đột ngột kết thúc cuộc gọi với Bảo.
"Có chuyện gì không?" anh hỏi, không thực sự nhìn tôi, đã bị phân tâm bởi một tin nhắn từ Vy trên điện thoại của chính mình.
"Không, không có gì," tôi cố gắng nói, giọng mỏng như một sợi chỉ.
Anh gần như không để tâm đến câu trả lời của tôi, đã vội gõ trả lời cô ta. Anh dễ dàng bỏ tôi lại bên lề đường khi chúng tôi đến căn penthouse của anh, háo hức lên lầu, có lẽ là để gọi cho cô ta.
Tôi đứng đó trên con đường lạnh lẽo của Sài Gòn, chiếc Lexus lao đi. Sự thật đổ ập xuống tôi, nặng nề và ngột ngạt.
Bảy năm. Bảy năm tôi đã dành trọn cho anh. Tâm trí tôi quay cuồng.
Mẹ tôi, một người giúp việc cho gia tộc họ Hoàng, tôi lớn lên trong cái bóng của sự giàu có của họ ở Thảo Điền, yêu thầm Hoàng Khải từ khi chúng tôi còn là thiếu niên. Rồi vụ tai nạn du thuyền, nỗ lực liều lĩnh của anh để gây ấn tượng với Vy. Anh bị mù.
Vy đã bỏ rơi anh ngay lúc đó, khi thế giới của anh chìm trong bóng tối và cổ phiếu của Tập đoàn Hoàng Gia sụt giảm. Gia đình anh, đặc biệt là mẹ anh, bà Kim Anh, bận rộn với việc xử lý khủng hoảng cho công ty. Họ gần như bỏ mặc Hoàng Khải tự mò mẫm trong bóng tối mới của mình.
Tôi đã bước vào. Tôi trở thành đôi mắt, đôi tay, người bạn đồng hành không rời của anh. Bảy năm, tôi là người chăm sóc anh.
Tôi đã tìm hiểu các phương pháp điều trị thử nghiệm, dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, vay những khoản nợ mà tôi vẫn đang trả, để đưa anh đến phòng khám ở Singapore đó. Phòng khám đã trả lại ánh sáng cho anh.
Tôi đã chăm sóc anh, ăn mừng sự trở lại quyền lực của anh tại Tập đoàn Hoàng Gia. Chúng tôi trở thành người tình. Tôi đã nghĩ rằng mối liên kết của chúng tôi, được hun đúc từ bóng tối của anh và sự tận tụy của tôi, là không thể phá vỡ. Tôi đã sai lầm đến mức nào.
Kiều Vy. Cô ta đã bỏ rơi anh khi anh ở tận cùng tuyệt vọng, mù lòa và sợ hãi. Gia tài của gia đình anh lúc đó cũng bị ảnh hưởng. Cô ta không thể chịu đựng một Hoàng Khải không hoàn hảo, một tương lai không chắc chắn.
Nhưng bây giờ, khi anh đã sáng mắt trở lại, quyền lực tại Tập đoàn Hoàng Gia được củng cố, cô ta đã quay lại. Và anh đang chào đón cô ta với vòng tay rộng mở, với một cuộc hôn nhân bí mật.
Nỗi đau đớn tột cùng, những năm tháng hy sinh, sự coi thường từ mẹ anh, người luôn xem tôi là kẻ thấp kém, tất cả dồn nén đến đỉnh điểm.
Anh nghĩ tôi sẽ "luôn ở đó". Anh đã sai. Đây chính là giới hạn cuối cùng.
Tôi sẽ không chỉ là một sự tiện lợi, một phương án dự phòng. Tình yêu của tôi không phải là tấm thảm chùi chân.
Tôi sẽ không ở lại. Tôi cần phải thoát ra, cắt đứt mối quan hệ giờ đã là xiềng xích này.
Tôi sẽ liên lạc với bà Kim Anh. Bà ấy sẽ vui lòng giúp tôi biến mất.