gọi của tôi cho bà
u đã quyết định rời xa anh Khải. Cháu
g bà Kim Anh vang lên, lạnh
nhưng không hoàn toàn không được chào đón. Cháu
e giấu. Bà ta háo hức muốn tôi biến mất. Bà ta luôn nghĩ rằng xuấ
ẽ, thưa bà," tôi nói, giọng tôi vữ
là lý tưởng nhất. Có lẽ chúng ta có thể đi đến một thỏa thuận.
như thể tôi là một nhân viên bị sa t
phòng luật sư lạnh lẽo của bà. Một tài liệu được đặt trước mặt tôi. Một thỏa thuận chấm dứt chính
gặp gỡ tình cờ nào. Hoàng Khải không được biết cháu ở đâu. Nó phải tin rằng cháu chỉ đơn giản là... đã bỏ đi. Tất
được chuyển khoản sau khi tôi cung cấp bằng chứng về việc rời khỏi Sà
giới xã hội ngột ngạt của Sài Gòn, một nơi nổi ti
ách nào dễ dàng để theo dõi hay gây ảnh hưởng đến tôi. Nó đủ xa. Cảm giá
một bức ảnh bàn tay mình, một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ trên ngón tay,
sáng hôm đó. Cô ta đảm bảo danh sách "bạn thân", danh sách mà tài khoản phụ của tôi có
o trùm lấy tôi. Nỗi đau vẫn còn đó, một cơn đau âm ỉ,
i gửi một
Không thấy e
ta biết chính
gõ lại. "Ch
ấm khiên. Tôi sẽ không cho họ
yến bay một chiều đến Đà Lạt vào cuối tuần. Tôi bắt đầu quá
bán thời gian tại một thư viện địa phương, một c
tương lai được cho là của chúng tôi, giờ đây cảm thấy như một bảo
ôi đã sưu tầm. Mỗi món đồ tôi đóng vào hộp quyên góp là một hành động xóa bỏ mang tính biểu t
uổi tối muộn. Anh nhận thấy một vài k
ỏi, thản nhiên, vòng tay
hật em đấy. Anh đang lên kế hoạch một cái gì đó lớ
h nhật của tôi trong khi đã kết hôn với một người phụ nữ khác, một người phụ
một nụ cười nhạ
g niên do Tập đoàn Hoàng Gia tài trợ. Hoàng Khải khăng khăng
n cánh tay tôi. Rồi Vy xuất hiện, một màn trình diễn ngoạn mục trong chiếc váy lấp
ệu tôi với một vài đối tác kinh doanh. Đó là một màn trình diễn kỳ lạ, gần như anh đang
thứ gì đó không hẳn là hy vọng, mà là
hỏ gần quầy rượu sâm panh. Vy, được bao quan
của em! Em nghĩ
Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng kiểm tra mắt cá chân của cô ta, những ngón tay anh dịu
à một chiếc mặt nạ đau đớn, nhưng đôi mắt cô ta, khi liếc về