Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Truyện Ngắn / Lời thề báo thù thầm lặng của Luna đầy sẹo
Lời thề báo thù thầm lặng của Luna đầy sẹo

Lời thề báo thù thầm lặng của Luna đầy sẹo

5.0
16 Chương
Đọc ngay

Ngày tôi nhậm chức trưởng khoa, cuộc sống bí mật của chồng tôi đã bước vào văn phòng của tôi. Tôi phát hiện người chồng tám năm đầu ấp tay gối của mình, Tô Hữu Dũng, đã có một đứa con trai riêng bốn tuổi với một hot girl mạng, La Quế Lâm. Tám năm hôn nhân của tôi, tất cả những nỗ lực vun đắp cho tương lai, hóa ra chỉ là một trò lừa bịp tàn nhẫn. Nỗi đau chưa dừng lại, tại bữa tiệc công ty, anh ta đã công khai đẩy tôi ngã chỉ để bảo vệ con trai riêng, khiến tôi mất đi đứa con còn chưa thành hình trong bụng. Tàn nhẫn hơn, La Quế Lâm đã lừa tôi ký vào đơn ly hôn, rồi thuê người sát hại, đẩy tôi xuống vách đá ven biển. Họ muốn tôi phải biến mất vĩnh viễn, để họ có thể trở thành một gia đình hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng tôi đã không chết. Tôi may mắn sống sót, giả chết và bắt đầu lại cuộc đời ở Singapore. Sáu tháng sau, khi tôi trở thành một bác sĩ danh tiếng đứng trên đỉnh cao danh vọng, Tô Hữu Dũng tìm đến. Anh ta tiều tụy, hối hận, quỳ gối cầu xin tôi tha thứ.

Mục lục

Chương 1

Ngày tôi nhậm chức trưởng khoa, cuộc sống bí mật của chồng tôi đã bước vào văn phòng của tôi.

Tôi phát hiện người chồng tám năm đầu ấp tay gối của mình, Tô Hữu Dũng, đã có một đứa con trai riêng bốn tuổi với một hot girl mạng, La Quế Lâm.

Tám năm hôn nhân của tôi, tất cả những nỗ lực vun đắp cho tương lai, hóa ra chỉ là một trò lừa bịp tàn nhẫn.

Nỗi đau chưa dừng lại, tại bữa tiệc công ty, anh ta đã công khai đẩy tôi ngã chỉ để bảo vệ con trai riêng, khiến tôi mất đi đứa con còn chưa thành hình trong bụng.

Tàn nhẫn hơn, La Quế Lâm đã lừa tôi ký vào đơn ly hôn, rồi thuê người sát hại, đẩy tôi xuống vách đá ven biển.

Họ muốn tôi phải biến mất vĩnh viễn, để họ có thể trở thành một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.

Nhưng tôi đã không chết. Tôi may mắn sống sót, giả chết và bắt đầu lại cuộc đời ở Singapore. Sáu tháng sau, khi tôi trở thành một bác sĩ danh tiếng đứng trên đỉnh cao danh vọng, Tô Hữu Dũng tìm đến. Anh ta tiều tụy, hối hận, quỳ gối cầu xin tôi tha thứ.

Chương 1

Trang Tuyết POV:

Ngày tôi nhậm chức trưởng khoa, cuộc sống bí mật của chồng tôi đã bước vào văn phòng của tôi.

Đó là một khởi đầu hoàn hảo. Ánh nắng rực rỡ của Sài Gòn xuyên qua cửa sổ kính lớn, phủ lên tấm biển chức danh bằng đồng bóng loáng trên bàn làm việc của tôi: "Trưởng khoa Tim mạch, Bác sĩ Trang Tuyết". Cuối cùng, sau bao nhiêu năm nỗ lực không ngừng, tôi đã đạt được vị trí mà mình hằng ao ước tại một trong những bệnh viện quốc tế danh tiếng nhất thành phố. Tôi mỉm cười, khẽ xoa bụng. Một khởi đầu mới cho tôi, và cho cả gia đình nhỏ sắp tới của chúng tôi.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Mời vào," tôi nói, chỉnh lại chiếc áo blouse trắng tinh.

Cánh cửa mở ra, và một người phụ nữ ăn mặc thời thượng bước vào, dắt theo một cậu bé chừng bốn tuổi. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, có điều gì đó ở cậu bé đã thu hút sự chú ý của tôi, một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.

"Chào bác sĩ," người phụ nữ nói, giọng cô ta ngọt ngào nhưng có phần giả tạo. "Tôi là La Quế Lâm. Con trai tôi, Tô An, gần đây có một vài triệu chứng đáng lo ngại."

La Quế Lâm. Cái tên này nghe quen quen. Tôi lướt nhanh qua trí nhớ, à, một người mẫu, hot girl mạng xã hội nào đó. Cô ta có một vẻ đẹp được chăm chút tỉ mỉ, từ mái tóc uốn lượn hoàn hảo đến bộ móng tay được sơn sửa cầu kỳ. Mọi thứ trên người cô ta đều như đang gào thét "Hãy nhìn tôi đi".

Nhưng ánh mắt tôi lại dán chặt vào cậu bé. Tô An. Cậu bé có một đôi mắt to, đen láy, và khi cậu ngước nhìn tôi, tim tôi như hẫng một nhịp.

Đó là đôi mắt của Tô Hữu Dũng. Chồng tôi.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng tôi nhanh chóng gạt nó đi. Chắc chỉ là sự trùng hợp. Tôi hít một hơi thật sâu, trở lại với sự chuyên nghiệp của một bác sĩ.

"Chào cô La, chào cháu Tô An. Cô có thể cho tôi biết cụ thể các triệu chứng của cháu được không?"

Tôi bắt đầu quá trình thăm khám, lắng nghe nhịp tim của cậu bé bằng ống nghe. Tiếng tim đập của cậu bé không đều, có một âm thổi nhẹ mà chỉ những người có kinh nghiệm mới nhận ra. Tôi ghi chép cẩn thận, trái tim ngày càng nặng trĩu.

"Cháu có tiền sử bệnh tim trong gia đình không, cô La?" tôi hỏi, cố giữ cho giọng nói bình tĩnh.

La Quế Lâm lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra lo lắng. "Không, thưa bác sĩ. Cả hai bên gia đình chúng tôi đều không có ai mắc bệnh tim."

Những chi tiết dần hé lộ, và tiếng chuông báo động trong đầu tôi ngày một lớn hơn. Triệu chứng của Tô An chỉ đến một căn bệnh tim di truyền hiếm gặp. Một căn bệnh mà tôi biết quá rõ, bởi vì tôi đã dành nhiều năm để nghiên cứu nó. Một căn bệnh có trong gia đình của Tô Hữu Dũng.

Bàn tay tôi cầm bút bắt đầu run rẩy. Tôi cần phải xác nhận.

"Để hoàn tất hồ sơ, tôi cần biết tên đầy đủ của cha cháu," tôi nói, giọng khô khốc.

La Quế Lâm mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý. Cô ta với lấy cây bút trên bàn tôi, viết một cái tên lên tờ giấy ghi chú.

Tô Hữu Dũng.

Thế giới của tôi sụp đổ. Tờ giấy trắng với dòng chữ đen như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Mọi thứ xung quanh mờ đi. Tiếng ồn của bệnh viện, ánh nắng ngoài cửa sổ, tất cả đều biến mất. Chỉ còn lại hai chữ đó, minh chứng cho một sự thật tàn khốc.

Người chồng mà tôi hết mực yêu thương, người đàn ông tôi đã kết hôn tám năm, đã có một gia đình khác. Một cậu con trai bốn tuổi. Điều đó có nghĩa là anh ta đã lừa dối tôi gần nửa cuộc hôn nhân của chúng tôi.

"Anh Dũng rất bận rộn," La Quế Lâm nói, giọng điệu như thể đang kể một câu chuyện phiếm. "Anh ấy là một doanh nhân thành đạt, cô biết đấy. Việc kinh doanh bất động sản chiếm hết thời gian của anh ấy, nhưng anh ấy luôn cố gắng dành thời gian cho hai mẹ con tôi."

Cô ta nhìn tôi, một ánh mắt vừa thương hại vừa đắc thắng. Ánh mắt của một kẻ chiến thắng đang nhìn kẻ thua cuộc.

"Chắc bác sĩ cũng hiểu mà, phải không? Đàn ông thành đạt luôn có những nhu cầu riêng. Miễn là anh ấy vẫn về nhà với cô, thì có gì to tát đâu?"

Lời nói của cô ta như những mũi kim vô hình, châm chích vào từng tế bào của tôi. "Vẫn về nhà với cô". Cô ta nói như thể tôi là một gánh nặng, một trách nhiệm mà anh ta phải thực hiện.

Đúng lúc đó, điện thoại của La Quế Lâm reo lên. Cô ta nhìn màn hình rồi mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc thực sự.

"Anh yêu," cô ta nói vào điện thoại, giọng ngọt như mật. "Em và con đang ở bệnh viện. Đúng vậy, để kiểm tra sức khỏe cho Tô An... Anh đang đến à? Tốt quá."

Tai tôi ù đi. Tôi không cần phải đoán cũng biết người ở đầu dây bên kia là ai. Giọng nói trầm ấm quen thuộc đó, giọng nói đã từng thề non hẹn biển với tôi, giờ đây đang thì thầm những lời yêu thương với một người phụ nữ khác.

Một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng. Tôi vội vàng lấy điện thoại của mình ra, run rẩy nhắn một dòng tin cho Dũng: "Anh đang ở đâu?"

Chưa đầy ba mươi giây sau, tin nhắn trả lời hiện lên.

"Anh đang họp với đối tác, vợ yêu. Họp xong anh sẽ gọi lại cho em ngay. Nhớ em."

Lời nói dối. Một lời nói dối trơ trẽn và tàn nhẫn. Nước mắt tôi trực chờ tuôn rơi, nhưng tôi đã cắn chặt môi, nuốt ngược vào trong.

Điện thoại của La Quế Lâm lại reo lên, lần này là một tin nhắn. Cô ta liếc nhìn rồi mỉm cười đắc thắng với tôi.

"Anh Dũng đến rồi. Anh ấy đang ở dưới sảnh."

Tôi cảm thấy mình như đang trôi trong một cơn ác mộng. Nhưng tôi là bác sĩ Trang Tuyết, là trưởng khoa. Tôi không thể gục ngã ở đây. Tôi hít một hơi thật sâu, ép mình hoàn thành nốt phần tư vấn.

"Tình trạng của cháu cần được theo dõi thêm. Tôi sẽ sắp xếp một cuộc hẹn tái khám vào tuần sau," tôi nói, giọng đều đều như một cái máy.

Tôi tiễn hai mẹ con họ ra cửa. Từ cửa sổ văn phòng, tôi có thể nhìn thấy sảnh chính của bệnh viện.

Và rồi tôi thấy anh. Tô Hữu Dũng. Chồng tôi.

Anh ta đang đứng đó, trong bộ vest lịch lãm mà sáng nay tôi vừa là phẳng cho anh. Khi Tô An chạy đến, anh ta lập tức cúi xuống, bế bổng cậu bé lên và hôn lên má nó. Nụ cười trên môi anh ta rạng rỡ và tự tại, một nụ cười tôi đã rất lâu rồi không còn được thấy. Anh ta trao cho La Quế Lâm một cái ôm nhẹ nhàng, và họ đứng đó, dưới ánh nắng, trông giống như một gia đình hoàn hảo.

Các y tá đi qua xì xầm: "Nhìn kìa, là chủ tịch tập đoàn Tô thị. Gia đình họ trông hạnh phúc thật."

Hạnh phúc.

Cái từ đó như một nhát búa giáng mạnh vào đầu tôi. Tôi là vợ của anh ta. Tôi đang mang trong mình đứa con của anh ta. Nhưng trong bức tranh "gia đình hạnh phúc" đó, tôi lại là người thừa.

Thế giới của tôi không chỉ sụp đổ. Nó đã tan thành từng mảnh vụn.

Tám năm hôn nhân. Tất cả những lời hứa hẹn, những chuyến công tác đột xuất, những lần anh ta nói mệt mỏi và cần không gian riêng. Tất cả đều là dối trá.

Tôi nhớ lại lần gần đây nhất chúng tôi nói về chuyện con cái. Tôi đã nói tôi muốn tạm gác lại sự nghiệp để sinh con cho anh. Anh đã ôm tôi, nói rằng tôi là người vợ tuyệt vời nhất, rằng anh không thể chờ đợi để được làm cha.

Anh ta đã nói dối. Anh ta đã là cha của một đứa trẻ bốn tuổi rồi.

Trong khi tôi mải mê xây dựng sự nghiệp, nghĩ rằng mình đang vun đắp cho tương lai của chúng tôi, thì anh ta đã xây dựng một cuộc sống khác, một gia đình khác.

Điện thoại tôi rung lên. Màn hình sáng lên với hai chữ: "Chồng yêu".

Một lời nói dối khổng lồ, nhấp nháy trên màn hình.

Tôi run rẩy trượt để trả lời, cố gắng giữ cho giọng mình không vỡ vụn.

"Alo?"

"Vợ yêu, em xong việc chưa? Anh vừa họp xong, đang trên đường về nhà đón em đi ăn tối." Giọng anh ta vẫn dịu dàng và đầy yêu thương như mọi khi.

Nhưng lần này, tôi nghe thấy.

Phía sau giọng nói của anh, có tiếng cười khúc khích của một đứa trẻ. Tiếng La Quế Lâm dịu dàng nói: "Tô An, cẩn thận nào con."

"Anh đang ở đâu vậy?" anh ta lúng túng che đậy, "À, tivi ở văn phòng đang bật chương trình thiếu nhi ấy mà."

Rồi anh ta vội vàng cúp máy.

Qua cửa sổ, tôi thấy anh ta đang bế Tô An, cậu bé đang với tay nghịch cà vạt của anh. Anh ta nhìn cậu bé với ánh mắt trìu mến, một ánh mắt mà tôi đã từng nghĩ rằng chỉ dành cho riêng mình.

Đó là lúc tôi biết. Trái tim của anh ta không còn thuộc về tôi nữa. Có lẽ chưa bao giờ.

Nỗi đau trong lồng ngực không còn là những nhát dao đâm nữa. Nó biến thành một tảng băng lạnh lẽo, đông cứng mọi cảm xúc. Không còn nước mắt, không còn tuyệt vọng.

Chỉ còn lại sự quyết tâm lạnh lùng.

Tôi không gọi cho cô bạn thân Lương Hạnh My. Tôi không cần sự thương hại hay những lời an ủi.

Thay vào đó, tôi bấm một số điện thoại khác. Một số điện thoại tôi đã lưu từ lâu nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gọi.

"Giáo sư Trần? Là em, Trang Tuyết đây ạ... Về chương trình nghiên cứu ở Singapore mà thầy đã đề nghị... Vâng... Em đã suy nghĩ kỹ rồi ạ."

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn hình ảnh gia đình ba người họ dần khuất sau cánh cửa bệnh viện.

"Em sẵn sàng bắt đầu. Ngay lập tức."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 16   Hôm trước17:19
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY