Khi tôi hoàn toàn tuyệt vọng, định bụng rời đi, người của Nguyễn Trọng Tín đã bắt cóc và chôn sống tôi.
Trong bóng tối ngột ngạt, cận kề cái chết, trái tim tôi đã hoàn toàn nguội lạnh.
May mắn thay, người bạn thân Lê Dung Nhi đã cứu tôi nhờ chiếc vòng cổ định vị.
Thoát chết trong gang tấc, tôi quyết định sẽ không trốn chạy nữa. Lần này, tôi sẽ bắt tất cả bọn họ phải trả giá.
Chương 1
Phan Ngọc Tú POV:
Người đàn ông tôi yêu ba năm, Nguyễn Trọng Tín, người được cả thành phố này ca tụng là chàng trai trẻ sùng đạo, hướng Phật, lúc này đây, trong chính thiền phòng của anh ta, lại đang rên rỉ gọi tên một người phụ nữ khác.
Và người phụ nữ đó, chính là Phan Diệu Hạnh, em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Tôi đến biệt thự nhà họ Nguyễn một cách dễ dàng. Dù sao thì, danh nghĩa của tôi vẫn là "bạn gái" của Nguyễn Trọng Tín, dù cho cái danh xưng này chỉ là do tôi đơn phương tự huyễn hoặc mà thành. Vú Lưu, người giúp việc lâu năm của nhà họ Nguyễn, thấy tôi thì mỉm cười chào đón, không hề có chút nghi ngờ nào.
"Cậu Tín đang ở trên thiền phòng, cô Tú cứ lên tìm cậu ấy."
Tôi gật đầu cảm ơn, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi đến đây hôm nay, không phải để tạo bất ngờ lãng mạn, mà là để xác thực một nỗi bất an đang gặm nhấm tâm can tôi suốt mấy ngày qua.
Khu biệt thự nhà họ Nguyễn rộng lớn và tĩnh lặng, hành lang dài hun hút. Tôi bước đi trên tấm thảm len mềm mại, không gây ra một tiếng động. Càng đến gần thiền phòng của anh, nỗi bất an trong lòng tôi càng lớn.
Thiền phòng nằm ở cuối hành lang tầng hai, cánh cửa gỗ lim khép hờ. Tôi vốn định gõ cửa, nhưng một cơn gió từ cửa sổ cuối hành lang bất chợt lùa vào, đẩy cánh cửa hé mở một khoảng rộng hơn.
Và cảnh tượng bên trong, đã đóng băng tôi tại chỗ.
Không khí trong phòng nồng nặc mùi đàn hương quen thuộc, nhưng lại xen lẫn một thứ mùi vị khác, một thứ mùi của dục vọng bị đè nén đến cực điểm.
Nguyễn Trọng Tín, người đàn ông luôn xuất hiện với dáng vẻ điềm tĩnh, thoát tục như một vị Phật sống, giờ đây lại đang quỳ trên tấm bồ đoàn. Chiếc áo sơ mi trắng của anh ta xộc xệch, hai cúc áo trên cùng bị giật tung, để lộ ra lồng ngực rắn chắc phập phồng. Quần tây của anh ta nhăn nhúm, vắt hờ hững bên cạnh.
Anh ta đang nhắm mắt, gương mặt điển trai đỏ bừng, một tay cầm chuỗi bồ đề, tay kia… tay kia lại đang nắm chặt một vật gì đó, thực hiện những hành động tự thỏa mãn đầy riêng tư.
Anh ta thở dốc, những âm thanh rên rỉ bị đè nén đến khàn đặc thoát ra từ kẽ răng.
"Hạnh... Diệu Hạnh..."
Cái tên đó, như một nhát dao vô hình, đâm thẳng vào trái tim đang treo lơ lửng của tôi.
Là Diệu Hạnh.
Vật trong tay anh ta, tôi nhận ra rồi. Đó là chiếc kẹp tóc hình bướm bằng ngọc trai mà Diệu Hạnh rất yêu thích, là món quà sinh nhật tôi tặng cho cô ta năm ngoái.
Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng, toàn thân tôi cứng đờ như bị hóa đá. Tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc, một trò hề không hơn không kém.
Nguyễn Trọng Tín, người đàn ông tôi tưởng rằng thanh tâm quả dục, không màng thế sự, hóa ra không phải không có dục vọng. Chỉ là, dục vọng của anh ta không dành cho tôi.
Tôi choáng váng đến mức suýt ngã. Hai chân mềm nhũn, tôi phải vịn vào tường mới có thể đứng vững. Tôi cố gắng xoay người, muốn chạy trốn khỏi nơi kinh tởm này, chạy trốn khỏi sự thật tàn nhẫn này.
Đúng lúc đó, điện thoại của Trọng Tín đặt trên chiếc kỷ gần cửa reo lên. Anh ta giật mình, vội vàng chỉnh lại quần áo rồi bắt máy, còn không quên bật loa ngoài.
"Anh Tín, anh đang làm gì vậy?" Giọng nói nũng nịu của Diệu Hạnh vang lên. "Giọng anh nghe lạ quá."
Tôi nghe thấy tiếng Trọng Tín hắng giọng, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
"Không có gì. Sao em lại gọi cho anh giờ này?"
"Em chỉ muốn hỏi xem chị Ngọc Tú có ở chỗ anh không thôi. Chị ấy lại đi rêu rao khắp nơi rằng hai người sắp đính hôn rồi đấy."
Ngay lập tức, giọng Trọng Tín trở nên lạnh lẽo và gay gắt, khác hẳn vẻ dịu dàng lúc nãy.
"Cô ta bị điên à? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi với cô ta không có bất cứ quan hệ gì hết!"
Anh ta gằn giọng, từng chữ từng chữ như những mũi kim châm vào tai tôi.
"Tôi chán ghét cái cách cô ta cứ bám riết lấy tôi rồi. Thật phiền phức!"
Diệu Hạnh ở đầu dây bên kia cười khúc khích, giọng điệu đầy đắc ý. "Em biết mà. Em biết anh Tín chỉ coi chị ấy như một con ruồi phiền phức thôi. Anh chỉ đến chùa vì em, đúng không?"
"Tất nhiên rồi," Trọng Tín đáp, không một chút do dự. "Chỉ có em mới là cô gái trong sáng, thiện lương mà anh tìm kiếm."
"Vậy thì anh phải cố gắng lên nhé, sớm ngày được ở bên nhau. Chúc anh thành công."
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi lê từng bước chân nặng trĩu ra khỏi căn biệt thự đó, trái tim tan nát thành từng mảnh.
Hóa ra là vậy. Tất cả đều là do tôi tự đa tình.
Hóa ra người anh ta gặp ở chùa năm đó không phải là tôi, mà là Phan Diệu Hạnh. Hóa ra sự dịu dàng hiếm hoi anh ta dành cho tôi, chỉ là vì anh ta nhìn thấy hình bóng của Diệu Hạnh qua tôi.
Tôi là một trò cười, một trò cười lớn nhất thế gian.
Năm tôi mười tám tuổi, cha tôi, ông Phan Đức Thành, công khai dẫn theo một người phụ nữ và một cô con gái riêng về nhà. Người con gái đó chính là Phan Diệu Hạnh, chỉ nhỏ hơn tôi vài tháng. Mẹ tôi vì quá sốc và đau khổ mà lên cơn đau tim rồi qua đời. Chưa đầy một năm sau, cha tôi cưới người phụ nữ kia làm vợ kế.
Từ một nàng công chúa được yêu chiều, tôi bỗng trở thành người thừa trong chính ngôi nhà của mình. Mẹ kế và Diệu Hạnh luôn tìm cách chèn ép, nói xấu tôi. Bà ta rêu rao rằng tôi là đứa con gái hư hỏng, phóng đãng, khiến danh tiếng tôi ở trường học bị hủy hoại. Tôi bị cô lập, bị bắt nạt.
Trong những ngày tháng tăm tối nhất của cuộc đời, Nguyễn Trọng Tín đã xuất hiện.
Đó là một buổi chiều mưa, tôi bị một đám nữ sinh chặn đường, đẩy ngã xuống vũng nước bẩn. Chính anh đã xuất hiện, dùng chiếc ô lớn che cho tôi, ánh mắt anh dịu dàng và ấm áp như ánh mặt trời.
Anh đã trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của tôi.
Tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, một tình yêu mù quáng và chấp nhất. Tôi tìm hiểu mọi thứ về anh, biết anh là người thừa kế của tập đoàn Nguyễn Thị, một tập đoàn lớn nổi tiếng với việc làm từ thiện và sùng đạo. Bản thân Trọng Tín cũng là một Phật tử, thường xuyên lui tới chùa chiền.
Tôi đã cười nhạo sự ngu ngốc của chính mình.
Tôi đã cố gắng biết bao nhiêu để có thể "tình cờ" gặp lại anh ở chùa.
Tôi đã học cách ăn chay, học cách ngồi thiền, học thuộc kinh Phật, chỉ để có thêm chủ đề nói chuyện với anh.
Tôi thậm chí còn từng ngu ngốc đến mức thử quyến rũ anh, mặc một chiếc váy gợi cảm, cố tình ngã vào lòng anh, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng và sự ghê tởm của anh. Anh đẩy tôi ra, nói rằng tôi không biết xấu hổ.
Lúc đó tôi còn tưởng rằng anh thực sự thanh tâm quả dục.
Hóa ra không phải.
Anh không phải không có ham muốn, chỉ là người có thể khơi dậy ham muốn của anh không phải là tôi.
Nước mắt tôi lã chã rơi, hòa cùng những giọt mưa lạnh buốt. Tôi chạy như một kẻ điên trên đường, không biết mình đang đi đâu. Cuối cùng, tôi kiệt sức, ngồi sụp xuống bên vệ đường, mặc cho mưa gió quất vào người.
Tôi rút điện thoại ra, đôi tay run rẩy bấm số của Lê Dung Nhi, người bạn thân duy nhất của tôi.
"Dung Nhi à..." giọng tôi lạc đi. "Tao bỏ cuộc rồi."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng Dung Nhi vang lên, đầy quả quyết. "Tốt lắm. Bỏ cái thằng khốn đó đi. Tao sẽ tìm cho mày một trăm thằng tốt hơn nó."
"Tao muốn rời khỏi nơi này."
"Được. Mày muốn đi đâu? Châu Âu? Châu Mỹ? Hay đi đảo cho khuây khỏa?"
Phú Quốc. Một cái tên bất chợt lóe lên trong đầu tôi. Hòn đảo ngọc xinh đẹp, nơi biển xanh cát trắng, nơi tôi có thể bắt đầu lại từ đầu.
"Tao đi Phú Quốc."
"Ok, chốt. Để tao đặt vé cho mày. Vé hạng thương gia, bay ngay sáng mai."
"Tao sẽ không về nữa." Tôi nói, giọng kiên định. "Tao sẽ định cư ở đó luôn."
Cái nhà đó, tôi không cần nữa. Người cha đó, tôi cũng không cần nữa. Tình yêu đó, tôi càng không cần nữa.
Tất cả, tôi đều vứt bỏ.