Ngọc
hắn đây là một màn kịch do Diệu Hạnh tự biên tự diễn. Cô ta cố tình ăn món bánh
ín cũng sẽ không bao giờ tin tôi. Trong mắt anh ta, tôi là
ả vui. Tôi vội vàng cáo từ rồi rời đi, không muốn ở lại
hì một chiếc khăn từ phía sau bất ngờ bịt chặt lấy miệng và mũi tôi.
c lạnh buốt dội thẳng vào mặt. Nước tràn vào mắt, cay xè
Một giọng nói tục tĩu, đ
g roi da quất vào
bài học, để xem mày còn dám động v
ãi tột độ. "Các người là ai? C
ười ghê rợn. Hắn ta nhúng cây roi da vào
u của cậu Tín suýt chết, mày
quất cho mày một trăm roi muối, đ
Trái tim tôi
út
bị xé toạc, đau đớn đến tột cùng. Vết thương tiếp xú
lên một tiếng. "Là... là Nguyễ
i ha hả. "Mày cũng cứng đầu đấy. Nhưn
roi! Con số đó như một bản án tử hì
ắn có hiểu lầm gì đó!" Tôi gào
lần này đến lần khác quất xuống người tôi. Tôi chỉ có thể
tên trong số chúng còn cầm điện thoại lê
kêu càng thảm,
chúng vẫn không dừng lại. Cuối cùng, tô
thấy cơ thể mình nóng nh
a mình. Đó là hy vọng sống sót duy nhất của tôi. Tôi dùng hết sức lực
ười tôi đau nhói, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Tôi
cũng với được c
Dung
vậy? Sao giờ này c
iệng, giọng nói
. cứu
đó, tôi hoà

GOOGLE PLAY