Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Cuộc sống bí mật đầy rắc rối của chồng tôi
Cuộc sống bí mật đầy rắc rối của chồng tôi

Cuộc sống bí mật đầy rắc rối của chồng tôi

5.0
10 Chương
1 Duyệt
Đọc ngay

Chồng tôi đã dành năm năm để tưởng niệm người em họ đã khuất của anh ta. Nhưng vào ngày giỗ thứ năm của cô ấy, tôi lại tận mắt thấy cô ấy đang bế một đứa bé trai, đứng bên cạnh chồng tôi. Cha mẹ ruột của tôi cũng ở đó, âu yếm gọi đứa bé là "cháu ngoại". Họ nói tôi bị điên, và cùng chồng tôi lên kế hoạch tống tôi vào bệnh viện tâm thần để bịt miệng. Hóa ra, cuộc hôn nhân năm năm của tôi chỉ là một màn kịch, một công cụ để che đậy một âm mưu khổng lồ. Trong lúc tuyệt vọng, tôi đã gọi cho kẻ thù không đội trời chung của chồng tôi. "Tên tôi là Đinh Hải My. Tôi là vợ của Bùi Gia Đức. Và tôi cần sự giúp đỡ của anh."

Mục lục

Chương 1

Chồng tôi đã dành năm năm để tưởng niệm người em họ đã khuất của anh ta.

Nhưng vào ngày giỗ thứ năm của cô ấy, tôi lại tận mắt thấy cô ấy đang bế một đứa bé trai, đứng bên cạnh chồng tôi.

Cha mẹ ruột của tôi cũng ở đó, âu yếm gọi đứa bé là "cháu ngoại".

Họ nói tôi bị điên, và cùng chồng tôi lên kế hoạch tống tôi vào bệnh viện tâm thần để bịt miệng.

Hóa ra, cuộc hôn nhân năm năm của tôi chỉ là một màn kịch, một công cụ để che đậy một âm mưu khổng lồ.

Trong lúc tuyệt vọng, tôi đã gọi cho kẻ thù không đội trời chung của chồng tôi.

"Tên tôi là Đinh Hải My. Tôi là vợ của Bùi Gia Đức. Và tôi cần sự giúp đỡ của anh."

Chương 1

ĐINH HẢI MY POV:

Chồng tôi đã dành năm năm để tưởng niệm người em họ đã chết của anh ta.

Vấn đề duy nhất là, cô ấy không hề chết.

Tôi đang đứng đây, nấp sau một bụi hoa đỗ quyên ẩm ướt, và nhìn thấy cô ấy. Bùi Hằng Anh. Người phụ nữ được cho là đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc, người mà nỗi đau mất mát đã định hình nên cuộc hôn nhân của tôi, đang sống sờ sờ.

Không chỉ sống. Cô ấy đang cười.

Một tiếng cười trong trẻo, lanh lảnh vang vọng khắp sân hiên lát đá của khu nghỉ dưỡng hẻo lánh này ở Đà Lạt. Nó hòa quyện với tiếng chim hót buổi chiều và tiếng lá thông xào xạc trong gió, một bản giao hưởng của sự phản bội đang xé nát lồng ngực tôi.

Không khí se lạnh của vùng cao nguyên lẽ ra phải mang lại cảm giác sảng khoái, trong lành. Chúng tôi đã đến đây hàng chục lần. Nó từng là nơi trú ẩn của tôi, một nơi để thở. Giờ đây, mỗi hơi thở đều giống như nuốt phải thủy tinh vỡ.

Bùi Gia Đức, chồng tôi, đã đưa tôi đến đây vào cuối tuần này. Một "kỳ nghỉ dưỡng thương," anh ta gọi nó như vậy. Để "tưởng nhớ Hằng Anh một cách yên bình," vào đúng dịp kỷ niệm 5 năm ngày mất của cô ấy. Anh ta đã nắm tay tôi trong xe, vẻ mặt đượm một nỗi buồn quen thuộc, một nỗi buồn mà tôi đã dành năm năm qua để cố gắng xoa dịu.

"Em thật tốt, Hải My," anh ta thì thầm, vuốt ve các khớp ngón tay tôi. "Luôn ở đây vì anh."

Tôi đã tin anh ta. Tôi đã tin vào nỗi đau của anh ta.

Trên sân hiên đó, Hằng Anh trông rạng rỡ, tràn đầy sức sống. Cô ấy mặc một chiếc váy len màu kem ôm sát cơ thể, mái tóc đen dài của cô ấy tung bay trong gió. Cô ấy không phải là một bóng ma. Cô ấy là hiện thực.

Và cô ấy không đơn độc.

Đứng bên cạnh cô ấy là chồng tôi, Bùi Gia Đức. Anh ta không còn mang vẻ mặt đau buồn nữa. Anh ta đang cười, một nụ cười rạng rỡ mà tôi hiếm khi thấy. Anh ta nghiêng người về phía Hằng Anh, thì thầm điều gì đó vào tai cô ấy, và cô ấy lại cười lớn hơn, ngả đầu vào vai anh ta. Một cử chỉ thân mật, tự nhiên đến đau lòng.

Và rồi, tôi nhìn thấy đứa bé.

Một cậu bé trai khoảng bốn tuổi, đang được Hằng Anh bế trên tay. Cậu bé có mái tóc đen dày, gợn sóng của Gia Đức. Và khi cậu bé quay đầu lại, đôi mắt của nó... chúng là đôi mắt của Hằng Anh. Một bản sao thu nhỏ hoàn hảo.

Cảm giác buồn nôn cuộn lên trong cổ họng tôi.

Nhưng cú sốc cuối cùng, nhát dao chí mạng, vẫn chưa đến. Nó đến dưới hình dạng của hai người mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được sẽ là một phần của cơn ác mộng này.

Cha mẹ tôi.

Ông Đinh Hoàng và bà Trần Ngọc Lan đang đứng đó, bên cạnh Hằng Anh và Gia Đức. Mẹ tôi đang dùng một chiếc khăn tay chấm nhẹ lên khóe miệng dính sữa của cậu bé. Cha tôi đang vỗ nhẹ vào lưng Gia Đức với một vẻ tự hào không thể che giấu. Họ đối xử với Hằng Anh bằng một tình yêu thương, một sự ấm áp mà tôi, con gái ruột của họ, chưa bao giờ nhận được.

"Thằng bé thật giống Đức hồi nhỏ," mẹ tôi nói, giọng bà đầy trìu mến. "Nhìn xem, nó là một Bùi Gia thực thụ."

Cha tôi cười lớn. "Tất nhiên rồi. Cháu ngoại của tôi mà lại. Hằng Anh, con đã làm rất tốt."

Cháu ngoại.

Thế giới của tôi bắt đầu quay cuồng. Những mảnh ghép mà tôi chưa bao giờ biết là tồn tại bắt đầu khớp vào nhau, tạo thành một bức tranh gớm ghiếc.

Toàn bộ cuộc hôn nhân của tôi. Năm năm của cuộc đời tôi. Tất cả chỉ là một màn kịch. Một lời nói dối công phu.

Tôi lùi lại, chân tôi giẫm phải một cành cây khô.

Rắc.

Tiếng động nhỏ bé nhưng vang lên như một phát súng trong sự tĩnh lặng đột ngột.

Mọi người trên sân hiên quay lại.

Gia Đức là người đầu tiên nhìn thấy tôi. Nụ cười trên khuôn mặt anh ta đông cứng lại, nhanh chóng được thay thế bằng một vẻ khó chịu, như thể tôi là một vị khách không mời đã làm gián đoạn bữa tiệc riêng tư của anh ta.

"Hải My?" Anh ta nói, giọng điệu có một sự lạnh lùng mà tôi chưa từng nghe trước đây. "Em đang làm gì ở đây?"

Tôi không thể nói được. Cổ họng tôi như bị bóp nghẹt.

Hằng Anh nhìn tôi, một thoáng hoảng sợ lướt qua mắt cô ấy trước khi nó được thay thế bằng một vẻ thách thức trơ tráo. Cô ấy siết chặt cậu bé hơn.

Cha mẹ tôi trông có vẻ bối rối.

"Con yêu," mẹ tôi bắt đầu, giọng bà a dua. "Con nên ở trong phòng nghỉ ngơi. Không khí ở đây hơi lạnh."

Gia Đức thở dài một cách kịch tính, lắc đầu. Anh ta bước về phía tôi, nhưng không có sự lo lắng nào trong mắt anh ta. Chỉ có sự khinh miệt.

"Thấy chưa?" Anh ta nói với cha tôi, đủ lớn để tôi nghe thấy. "Tôi đã nói với cha rồi. Cô ta quá yếu đuối. Không thể chịu đựng được ngay cả một chút áp lực."

Rồi anh ta quay sang Hằng Anh và nháy mắt. "Đừng lo, em yêu. Anh sẽ giải quyết 'người vợ ngoan ngoãn, đau buồn' của mình."

Người vợ ngoan ngoãn, đau buồn.

Những từ đó lặp đi lặp lại trong đầu tôi, mỗi lần lại đâm sâu hơn.

Cơn sốc bắt đầu tan đi, nhường chỗ cho một cơn giận dữ lạnh lẽo, trắng xóa.

"Chuyện này là sao, Đức?" Giọng tôi run rẩy, nhưng tôi đã tìm lại được nó.

Anh ta cười nhạo. "Ồ, cuối cùng cô cũng chịu nói à? Tôi đã tự hỏi cô sẽ mất bao lâu để ghép các mảnh lại với nhau. Phải thừa nhận, cô ngu ngốc hơn tôi nghĩ."

Anh ta không chỉ thừa nhận. Anh ta còn khoe khoang.

"Năm năm," tôi thì thầm, cảm giác như không có không khí. "Tất cả... tất cả chỉ là một lời nói dối?"

"Không phải là một lời nói dối," anh ta nói một cách thản nhiên, khoanh tay trước ngực. "Nó là một giải pháp tiện lợi. Rất tiện lợi."

Anh ta liếc nhìn cha tôi. "Chúng tôi cần một người vợ hợp pháp. Một người có lý lịch trong sạch, một người dễ bảo, và quan trọng nhất, một người có quyền truy cập vào cổ phần của tập đoàn Đinh Thị mà không bị ai nghi ngờ. Cô phù hợp một cách hoàn hảo."

Tài sản của tôi. Đó là tất cả những gì tôi có giá trị đối với họ. Một công cụ. Một chìa khóa.

Mắt tôi dán vào một thứ gì đó lấp lánh trên cổ Hằng Anh. Một mặt dây chuyền ngọc bích hình hoa sen. Vật gia truyền của gia đình tôi. Món quà mà bà ngoại đã trao cho mẹ tôi, và mẹ tôi lẽ ra phải trao cho tôi vào ngày cưới của mình. Nhưng bà đã nói rằng nó đã bị mất.

Bây giờ nó đang nằm trên cổ của Hằng Anh, như một biểu tượng cho vị trí của cô ta trong gia đình này. Vị trí mà lẽ ra phải là của tôi.

"Mặt dây chuyền..." tôi thở hổn hển.

Mẹ tôi tránh ánh mắt của tôi. "Hằng Anh xứng đáng với nó hơn," bà lẩm bẩm. "Nó đã cho chúng ta một đứa cháu trai."

Trái tim tôi vỡ tan thành từng mảnh. Không phải là một vết nứt, mà là một sự vỡ vụn hoàn toàn. Sự phản bội từ chồng tôi đã đủ tệ. Nhưng từ chính cha mẹ ruột của tôi... nó đã hủy diệt tôi.

"Vậy bây giờ thì sao?" Tôi hỏi, giọng tôi trống rỗng. "Màn kịch đã kết thúc. Các người sẽ làm gì?"

Gia Đức bước lại gần hơn. Nụ cười của anh ta biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng, tính toán.

"Ồ, màn kịch vẫn chưa kết thúc đâu, Hải My. Nó chỉ đang bước vào giai đoạn cuối cùng thôi."

Anh ta hạ giọng, một lời thì thầm độc địa. "Một người vợ đau buồn, sau năm năm vẫn không thể vượt qua cái chết của em họ chồng mình. Cô ấy bắt đầu nhìn thấy những điều không có thật. Cô ấy trở nên hoang tưởng, không ổn định. Thật đáng buồn, cô ấy cần được giúp đỡ chuyên nghiệp."

Tôi sững người. Bệnh viện tâm thần. Đó là kế hoạch cuối cùng của họ. Họ sẽ không chỉ vứt bỏ tôi; họ sẽ xóa sổ tôi. Họ sẽ biến tôi thành một kẻ điên, nhốt tôi lại để không ai tin lời tôi.

Không.

Một bản năng nguyên thủy trỗi dậy từ sâu thẳm trong tôi. Bản năng sinh tồn.

Tôi quay người và bỏ chạy.

"Bắt cô ta lại!" Tôi nghe tiếng cha tôi hét lên.

Tôi lao qua những bụi cây, những cành gai cào vào da thịt tôi, nhưng tôi không cảm thấy gì. Adrenaline át đi nỗi đau. Tôi chỉ biết mình phải chạy.

Tôi chạy không mục đích, chỉ biết chạy ra khỏi khu nghỉ dưỡng, ra khỏi con đường trải sỏi và hướng về phía khu rừng rậm rạp. Tiếng chân họ đuổi theo sau lưng tôi.

Tôi nhìn thấy một nhà kho bằng gỗ cũ kỹ ở rìa khu đất, nơi họ cất giữ dụng cụ làm vườn và những thùng xăng cho máy cắt cỏ.

Một ý nghĩ điên rồ, tuyệt vọng lóe lên trong đầu tôi.

Đánh lạc hướng. Tôi cần một sự đánh lạc hướng.

Tôi loạng choạng vào trong, không khí nồng nặc mùi dầu và gỗ mục. Mắt tôi tìm kiếm một thứ gì đó, bất cứ thứ gì. Một chiếc bật lửa cũ nằm trên một chiếc bàn làm việc bẩn thỉu.

Tay tôi run rẩy khi tôi bật nó lên. Ngọn lửa nhỏ bé nhảy múa trong bóng tối.

Tôi nhìn vào ngọn lửa, và trong đó, tôi thấy cuộc sống của mình-cuộc hôn nhân của tôi, gia đình tôi, năm năm qua. Tất cả đều là tro bụi.

Tôi ném chiếc bật lửa vào một đống giẻ lau dầu.

Ngọn lửa bùng lên ngay lập tức, tham lam nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó.

Tôi không đợi để xem. Tôi lao ra khỏi cửa sau khi khói bắt đầu cuộn lên. Tiếng la hét hoảng loạn vang lên từ phía sau khi họ nhìn thấy ngọn lửa.

Tôi đã có được sự đánh lạc hướng của mình.

Tôi tiếp tục chạy, đôi chân rã rời, phổi bỏng rát. Tôi chạy cho đến khi không còn chạy được nữa. Tôi ngã quỵ bên vệ đường, ngay cạnh một con mương thoát nước bẩn thỉu.

Tôi trườn vào trong, bùn đất lạnh lẽo thấm qua quần áo tôi. Tôi nằm đó, thở hổn hển, run rẩy không kiểm soát. Xa xa, tôi có thể thấy ánh sáng màu cam của ngọn lửa phản chiếu trên bầu trời đêm.

Tôi đã mất tất cả. Chồng tôi. Gia đình tôi. Ngôi nhà của tôi. Danh tính của tôi.

Tôi không còn nơi nào để đi. Không có ai để gọi.

...Không, có một người.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, một tia hy vọng mong manh trong bóng tối tuyệt vọng.

Trong ví của tôi. Gia Đức luôn cẩn thận để tôi không bao giờ có quá nhiều tiền mặt, nhưng anh ta đã bỏ quên một thứ. Một tấm danh thiếp mà anh ta đã vứt vào thùng rác trong văn phòng vài tháng trước, sau một cuộc họp căng thẳng. Tôi đã nhặt nó lên, không rõ tại sao. Có lẽ là một linh cảm.

Tôi run rẩy lôi chiếc ví ra khỏi túi. Những ngón tay tê cóng của tôi mò mẫm bên trong cho đến khi tôi cảm nhận được tấm giấy cứng.

Tôi lôi nó ra. Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi có thể đọc được cái tên được in nổi bằng chữ bạc.

Vòng Hải Việt.

Chủ tịch Tập đoàn V-Corp.

Đối thủ lớn nhất của Bùi Gia Đức. Người đàn ông mà chồng tôi ghét và sợ hãi hơn bất cứ ai trên đời.

Tôi không có lựa chọn nào khác. Đây là một canh bạc cuối cùng. Hoặc là tự do, hoặc là bị hủy diệt hoàn toàn.

Tôi rút điện thoại ra. Màn hình nứt vỡ, nhưng nó vẫn hoạt động. Tôi bấm số, mỗi tiếng bíp vang lên như một nhịp đập của trái tim đang hoảng loạn của tôi.

Nó đổ chuông một lần.

Hai lần.

Tôi gần như đã cúp máy, nghĩ rằng điều này thật điên rồ.

Rồi, một giọng nói vang lên. Lạnh lùng, trầm và sắc bén như một lưỡi dao.

"Ai đây?"

Tôi hít một hơi thật sâu, bùn đất và sự tuyệt vọng lấp đầy phổi tôi.

"Tên tôi là Đinh Hải My," tôi nói, giọng tôi chỉ là một tiếng thì thầm khàn khàn. "Tôi là vợ của Bùi Gia Đức. Và tôi cần sự giúp đỡ của anh."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   11-06 17:25
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY