/0/95624/coverbig.jpg?v=20251106172544)
m để tưởng niệm người em
tôi lại tận mắt thấy cô ấy đang bế một
ũng ở đó, âu yếm gọi
g tôi lên kế hoạch tống tôi vào
tôi chỉ là một màn kịch, một công
đã gọi cho kẻ thù không độ
i là vợ của Bùi Gia Đức. Và
ươ
HẢI M
ăm để tưởng niệm người
ất là, cô ấy
ằng Anh. Người phụ nữ được cho là đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc,
sống. Cô ấ
ỡng hẻo lánh này ở Đà Lạt. Nó hòa quyện với tiếng chim hót buổi chiều và tiếng lá t
, trong lành. Chúng tôi đã đến đây hàng chục lần. Nó từng là nơi trú ẩn của t
y. Để "tưởng nhớ Hằng Anh một cách yên bình," vào đúng dịp kỷ niệm 5 năm ngày mất của cô ấy. Anh ta đã nắm tay
thì thầm, vuốt ve các khớp ngó
. Tôi đã tin vào
một chiếc váy len màu kem ôm sát cơ thể, mái tóc đen dài của cô ấy tu
y không
, một nụ cười rạng rỡ mà tôi hiếm khi thấy. Anh ta nghiêng người về phía Hằng Anh, thì thầm điều gì đó vào
ôi nhìn t
ó mái tóc đen dày, gợn sóng của Gia Đức. Và khi cậu bé quay đầu lại, đôi
ôn cuộn lên tro
Nó đến dưới hình dạng của hai người mà tôi không bao giờ
mẹ
hấm nhẹ lên khóe miệng dính sữa của cậu bé. Cha tôi đang vỗ nhẹ vào lưng Gia Đức với một vẻ tự hào không thể che giấ
ẹ tôi nói, giọng bà đầy trìu mến. "N
ồi. Cháu ngoại của tôi mà lại.
u n
ghép mà tôi chưa bao giờ biết là tồn tại bắt đầu
ăm của cuộc đời tôi. Tất cả chỉ là m
n tôi giẫm phải
ắ
ng lên như một phát súng t
rên sân hiê
ông cứng lại, nhanh chóng được thay thế bằng một vẻ khó chịu, như thể tô
một sự lạnh lùng mà tôi chưa từng ng
được. Cổ họng tô
mắt cô ấy trước khi nó được thay thế bằng một vẻ
trông có
à a dua. "Con nên ở trong phòng ng
nh ta bước về phía tôi, nhưng không có sự lo l
ghe thấy. "Tôi đã nói với cha rồi. Cô ta quá yếu đuố
t. "Đừng lo, em yêu. Anh sẽ giải quyết '
goan ngoãn
lại trong đầu tôi, mỗ
hường chỗ cho một cơn giậ
" Giọng tôi run rẩy, như
Tôi đã tự hỏi cô sẽ mất bao lâu để ghép các mảnh lại
thừa nhận. Anh ta
như không có không khí. "Tất cả.
một cách thản nhiên, khoanh tay trước ngực.
trong sạch, một người dễ bảo, và quan trọng nhất, một người có quyền truy cập vào c
hững gì tôi có giá trị đối với
nh hoa sen. Vật gia truyền của gia đình tôi. Món quà mà bà ngoại đã trao cho mẹ tôi, và
ư một biểu tượng cho vị trí của cô ta trong
yền..." tôi
h xứng đáng với nó hơn," bà lẩm bẩm. "
, mà là một sự vỡ vụn hoàn toàn. Sự phản bội từ chồng tôi đã đ
giọng tôi trống rỗng. "Màn kịch
của anh ta biến mất, thay vào đó l
đâu, Hải My. Nó chỉ đang bước
vượt qua cái chết của em họ chồng mình. Cô ấy bắt đầu nhìn thấy những điều không có thật. Cô
ủa họ. Họ sẽ không chỉ vứt bỏ tôi; họ sẽ xóa sổ tôi. Họ sẽ biế
ôn
trỗi dậy từ sâu thẳm tron
người v
Tôi nghe tiếng
o da thịt tôi, nhưng tôi không cảm thấy gì. Adre
ỉ dưỡng, ra khỏi con đường trải sỏi và hướng về phía k
ở rìa khu đất, nơi họ cất giữ dụng cụ là
ồ, tuyệt vọng lóe
Tôi cần một sự
gỗ mục. Mắt tôi tìm kiếm một thứ gì đó, bất cứ thứ gì. Một
ật nó lên. Ngọn lửa nhỏ b
cuộc sống của mình-cuộc hôn nhân của tôi, gia
ật lửa vào một
tức, tham lam nuốt chửng mọ
i khói bắt đầu cuộn lên. Tiếng la hét hoảng loạn
sự đánh lạc h
chạy cho đến khi không còn chạy được nữa. Tôi ngã quỵ b
nằm đó, thở hổn hển, run rẩy không kiểm soát. Xa xa, tôi có thể
ôi. Gia đình tôi. Ngôi nhà
i nào để đi. Khô
g, có m
tôi, một tia hy vọng mong m
đã bỏ quên một thứ. Một tấm danh thiếp mà anh ta đã vứt vào thùng rác trong văn phòng vài tháng
ngón tay tê cóng của tôi mò mẫm bên trong
mờ ảo, tôi có thể đọc được cái
Hải
Tập đoà
Người đàn ông mà chồng tôi ghét
là một canh bạc cuối cùng. Hoặc là t
n hoạt động. Tôi bấm số, mỗi tiếng bíp vang lên như
huông m
i
máy, nghĩ rằng đi
lên. Lạnh lùng, trầm và
đâ
âu, bùn đất và sự tuyệ
ỉ là một tiếng thì thầm khàn khàn. "Tôi là vợ c

GOOGLE PLAY