/0/95835/coverbig.jpg?v=f831b2f1f469b1d6f24529fbe3771798)
g Tín, người được cả thành phố này ca tụn
tôi lại tận mắt chứng kiến anh ta rên rỉ gọi
hác, chính là Phan Diệu Hạnh,
ng chỉ bị vu oan hãm hại giữa bữa tiệc, mà cò
hất mẹ để lại cũng bị cô ta
bụng rời đi, người của Nguyễn Trọ
cận kề cái chết, trái tim
ân Lê Dung Nhi đã cứu tôi
định sẽ không trốn chạy nữa. Lần này,
ươ
Ngọc
ày ca tụng là chàng trai trẻ sùng đạo, hướng Phật, lúc này đây, trong chí
là Phan Diệu Hạnh, em gá
guyễn Trọng Tín, dù cho cái danh xưng này chỉ là do tôi đơn phương tự huyễn hoặc mà thành. Vú Lưu, ngư
n thiền phòng, cô T
đến đây hôm nay, không phải để tạo bất ngờ lãng mạn, mà là để xá
t. Tôi bước đi trên tấm thảm len mềm mại, không gây ra một tiếng động.
hờ. Tôi vốn định gõ cửa, nhưng một cơn gió từ cửa sổ cuối hành
n trong, đã đóng
n thuộc, nhưng lại xen lẫn một thứ mùi vị khác,
iờ đây lại đang quỳ trên tấm bồ đoàn. Chiếc áo sơ mi trắng của anh ta xộc xệch, hai cúc áo trên cùng bị
cầm chuỗi bồ đề, tay kia… tay kia lại đang nắm chặt một vật
anh rên rỉ bị đè nén đến kh
. Diệu
vô hình, đâm thẳng vào trái t
iệu
tóc hình bướm bằng ngọc trai mà Diệu Hạnh rất yêu thí
thân tôi cứng đờ như bị hóa đá. Tôi cảm thấy mình
quả dục, không màng thế sự, hóa ra không phải không có
vào tường mới có thể đứng vững. Tôi cố gắng xoay người, muốn chạ
kỷ gần cửa reo lên. Anh ta giật mình, vội vàng chỉnh
iọng nói nũng nịu của Diệu Hạnh v
ín hắng giọng, cố gắng lấy
ao em lại gọi c
anh không thôi. Chị ấy lại đi rêu rao khắp
trở nên lạnh lẽo và gay gắt,
o nhiêu lần rồi, tôi với cô ta
chữ từng chữ như những
cô ta cứ bám riết lấy tô
đắc ý. "Em biết mà. Em biết anh Tín chỉ coi chị ấy như một c
t chút do dự. "Chỉ có em mới là cô gái t
ên nhé, sớm ngày được ở bên
ọi kết
u ra khỏi căn biệt thự đó, trá
Tất cả đều là d
Phan Diệu Hạnh. Hóa ra sự dịu dàng hiếm hoi anh ta dành cho t
ời, một trò cười
i riêng về nhà. Người con gái đó chính là Phan Diệu Hạnh, chỉ nhỏ hơn tôi vài tháng. Mẹ tôi vì quá sốc v
nh. Mẹ kế và Diệu Hạnh luôn tìm cách chèn ép, nói xấu tôi. Bà ta rêu rao rằng tôi là đứa con gá
tối nhất của cuộc đời, Ng
y ngã xuống vũng nước bẩn. Chính anh đã xuất hiện, dùng chiếc ô
áng duy nhất trong cuộ
ề anh, biết anh là người thừa kế của tập đoàn Nguyễn Thị, một tập đoàn lớn nổi tiếng với việc l
ạo sự ngu ngốc
nhiêu để có thể "tình
ồi thiền, học thuộc kinh Phật, chỉ đ
áy gợi cảm, cố tình ngã vào lòng anh, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lù
ng rằng anh thực s
không
, chỉ là người có thể khơi dậy h
hư một kẻ điên trên đường, không biết mình đang đi đâu. Cuối cùng, tôi
run rẩy bấm số của Lê Dung Nhi,
iọng tôi lạc đi.
vang lên, đầy quả quyết. "Tốt lắm. Bỏ cái thằng khốn
rời khỏi
Châu Âu? Châu Mỹ? Hay
đầu tôi. Hòn đảo ngọc xinh đẹp, nơi biển xanh
i Phú
cho mày. Vé hạng thương
i nói, giọng kiên định. "
i cha đó, tôi cũng không cần nữa. T
tôi đề

GOOGLE PLAY