Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Sự lừa dối của anh, sự cứu chuộc của cô
Sự lừa dối của anh, sự cứu chuộc của cô

Sự lừa dối của anh, sự cứu chuộc của cô

5.0
11 Chương
31 Duyệt
Đọc ngay

Tôi đã nhẫn nhịn suốt ba năm, cho đến khi chồng tôi, Khương Tuấn Tài, đưa người em dâu góa bụa về sống trong căn nhà của chúng tôi. Cô ta không chỉ từng bước chiếm lấy không gian sống, mà còn trộm đi sợi dây chuyền kỷ vật duy nhất mẹ để lại cho tôi. Khi tôi đối chất, chồng tôi lại bênh vực cô ta. Trong lúc giằng co, tôi đã tát cô ta một cái. Ngay lập tức, anh ta giáng cho tôi một cái tát trời giáng để bảo vệ người phụ nữ đó. Cái tát đó, cùng với cảnh anh ta ôm ấp cô ta vào lòng, đã hoàn toàn giết chết tình yêu trong tôi. Tôi bình tĩnh đứng dậy, rút điện thoại ra gọi cho một đội phá dỡ. "Đến biệt thự của tôi. Đập hết tất cả, không chừa lại một thứ gì."

Mục lục

Chương 1

Tôi đã nhẫn nhịn suốt ba năm, cho đến khi chồng tôi, Khương Tuấn Tài, đưa người em dâu góa bụa về sống trong căn nhà của chúng tôi.

Cô ta không chỉ từng bước chiếm lấy không gian sống, mà còn trộm đi sợi dây chuyền kỷ vật duy nhất mẹ để lại cho tôi.

Khi tôi đối chất, chồng tôi lại bênh vực cô ta. Trong lúc giằng co, tôi đã tát cô ta một cái.

Ngay lập tức, anh ta giáng cho tôi một cái tát trời giáng để bảo vệ người phụ nữ đó.

Cái tát đó, cùng với cảnh anh ta ôm ấp cô ta vào lòng, đã hoàn toàn giết chết tình yêu trong tôi.

Tôi bình tĩnh đứng dậy, rút điện thoại ra gọi cho một đội phá dỡ.

"Đến biệt thự của tôi. Đập hết tất cả, không chừa lại một thứ gì."

Chương 1

Lương Diễm Quỳnh POV:

Khi chồng tôi, Khương Tuấn Tài, nói rằng anh muốn đưa người em dâu họ góa bụa của mình về sống trong căn biệt thự tân hôn của chúng tôi, tôi đã biết, cuộc hôn nhân kéo dài ba năm của mình, sắp đến hồi kết.

Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi, cắt ngang sự im lặng nặng nề trong phòng khách. Là mẹ chồng tôi, bà Khương.

"Quỳnh, Tuấn Tài đã nói với con chưa? Chuyện của Nghi Xuân ấy."

Tôi siết chặt điện thoại, giọng nói vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: "Dạ, anh ấy vừa nói với con rồi ạ."

"Tốt. Thằng bé Nghiên ra đi đột ngột, công ty của Tuấn Tài cũng có một phần trách nhiệm. Giờ Nghi Xuân bụng mang dạ chửa, một thân một mình, chúng ta không thể bỏ mặc nó được. Con là chị dâu, lại là vợ của Tuấn Tài, con phải tỏ ra rộng lượng, hiểu chuyện."

Rộng lượng. Hiểu chuyện.

Những từ này giống như một gánh nặng vô hình đè lên vai tôi. Anh họ của Tuấn Tài, Khương Tuấn Nghiên, qua đời trong một tai nạn lao động tại công trường của công ty nhà họ Khương. Tuấn Tài luôn cảm thấy tội lỗi, anh cho rằng nếu anh giám sát chặt chẽ hơn, bi kịch đã không xảy ra.

Và giờ đây, gánh nặng tội lỗi đó, anh muốn tôi cùng gánh vác.

"Mẹ, con hiểu hoàn cảnh của Nghi Xuân rất đáng thương. Nhưng đưa cô ấy về đây sống... có ổn không ạ? Đây là nhà tân hôn của chúng con."

"Có gì mà không ổn?" Giọng mẹ chồng tôi cao lên, đầy vẻ không hài lòng. "Nhà rộng như vậy, thêm một người thì có sao? Hay là con sợ tốn thêm một đôi đũa, một cái bát?"

Tôi im lặng. Vấn đề không phải là một đôi đũa. Vấn đề là, đây là không gian riêng của chúng tôi. Một không gian mà tôi đã dùng ba năm để cố gắng sưởi ấm, dù cho người đàn ông tôi yêu luôn lạnh lùng như băng.

"Thôi được rồi, quyết định vậy đi. Ngày mai Tuấn Tài sẽ đón nó về. Con chuẩn bị một phòng cho nó đi, phòng hướng nắng ở tầng hai ấy, tốt cho bà bầu."

Bà cúp máy không cho tôi cơ hội phản bác thêm.

Tôi nhìn quanh căn biệt thự lộng lẫy. Mọi đồ nội thất, mọi chi tiết trang trí đều do một tay tôi lựa chọn, tiền là do bố tôi cho. Tuấn Tài chưa từng quan tâm. Anh chỉ cần một nơi để về sau những giờ làm việc mệt mỏi. Anh cần một người vợ xuất thân từ gia đình danh giá để giúp công ty anh vượt qua khủng hoảng.

Và Lương Diễm Quỳnh tôi, cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, đã yêu anh đến mù quáng, sẵn sàng làm tất cả những điều đó.

Ngày hôm sau, Khương Tuấn Tài đưa Trịnh Nghi Xuân về.

Cô ta đứng trước cửa, mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, mái tóc dài xõa trên vai, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt to tròn ngấn nước. Một vẻ ngoài yếu đuối, mỏng manh, khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn vào cũng muốn che chở.

"Chị... chị Quỳnh." Nghi Xuân lí nhí cất tiếng, đôi mắt nhìn tôi đầy vẻ e dè, sợ sệt.

Tuấn Tài kéo vali của cô ta vào nhà, giọng nói anh dịu dàng đến mức tôi chưa từng nghe thấy trong ba năm qua.

"Vào đi em, đừng đứng ngoài này. Gió lạnh."

Anh đỡ lấy cánh tay cô ta, cẩn thận như đang nâng niu một báu vật dễ vỡ. Ánh mắt anh tràn ngập sự quan tâm và áy náy.

Tôi đứng đó, giống như một người thừa.

Căn phòng hướng nắng ở tầng hai, nơi tôi đặt phòng làm việc và đọc sách của mình, đã được dọn dẹp sạch sẽ. Sách của tôi bị xếp vào thùng carton, bàn làm việc của tôi bị đẩy vào một góc.

Nghi Xuân bước vào, đôi mắt sáng lên. "Oa, phòng đẹp quá. Cảm ơn anh Tuấn Tài, cảm ơn chị Diễm Quỳnh."

Cô ta nói cảm ơn cả hai chúng tôi, nhưng ánh mắt chỉ nhìn về phía Tuấn Tài.

Tối hôm đó, cuộc sống của tôi bắt đầu bị đảo lộn.

Tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Là Nghi Xuân. Cô ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, mái tóc ướt sũng nhỏ nước xuống sàn nhà.

"Chị Quỳnh, phòng tắm của em hình như hết nước nóng rồi. Em có thể dùng nhờ phòng tắm của anh chị được không?"

Tôi còn chưa kịp trả lời, Tuấn Tài đã từ trong phòng bước ra. Ánh mắt anh lướt qua thân hình lấp ló sau lớp khăn mỏng của Nghi Xuân, rồi nhanh chóng quay đi.

"Em vào đi. Để anh gọi thợ đến sửa." Giọng anh có chút khàn.

Nghi Xuân mỉm cười, một nụ cười vừa cảm kích vừa có chút ngượng ngùng. "Cảm ơn anh Tuấn Tài."

Cô ta lướt qua tôi, đi vào phòng tắm của vợ chồng tôi. Mùi sữa tắm hoa hồng quen thuộc của tôi nhanh chóng bị thay thế bởi mùi hương hoa nhài thoang thoảng từ người cô ta.

Đêm đó, tôi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Tuấn Tài nằm bên cạnh, nhưng lưng anh quay về phía tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự xa cách lạnh lẽo từ anh.

Khoảng hai giờ sáng, lại có tiếng gõ cửa. Lần này, tiếng gõ dồn dập và hoảng loạn.

Tuấn Tài bật dậy gần như ngay lập tức. Anh lao ra mở cửa.

Nghi Xuân đứng đó, gương mặt tái mét, hai tay ôm bụng. "Anh Tuấn Tài... em... em gặp ác mộng... em sợ quá..."

Cô ta bắt đầu khóc nấc lên, cả người run rẩy.

"Không sao, không sao, có anh ở đây rồi." Tuấn Tài không chút do dự kéo cô ta vào lòng, vỗ về tấm lưng đang run rẩy của cô ta. "Chỉ là một giấc mơ thôi."

Tôi ngồi trên giường, nhìn cảnh tượng trước mắt. Chồng tôi đang ôm một người phụ nữ khác trong chính căn phòng ngủ của chúng tôi. Anh dỗ dành cô ta bằng những lời lẽ dịu dàng mà tôi khao khát suốt ba năm nhưng chưa bao giờ có được.

Sự kiên nhẫn của tôi, tình yêu của tôi, dường như đang bị thử thách đến cực hạn.

Sáng hôm sau, khi tôi xuống nhà, đã thấy Tuấn Tài và Nghi Xuân ngồi ở bàn ăn. Nghi Xuân đang nhăn mặt, duỗi thẳng chân.

"Chân em lại bị chuột rút à?" Tuấn Tài hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Dạ... chắc do tối qua ngủ không ngon." Nghi Xuân đáp, giọng yếu ớt.

"Để anh xoa bóp cho."

Nói rồi, Tuấn Tài quỳ một gối xuống sàn, ngay trước mặt Nghi Xuân. Anh cẩn thận nâng bàn chân sưng phù của cô ta lên, đặt trên đùi mình và bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

Nghi Xuân khẽ rên rỉ một tiếng thoải mái, gương mặt giãn ra. Cô ta liếc mắt nhìn tôi, một ánh nhìn thoáng qua rất nhanh, mang theo vẻ đắc thắng.

Khoảnh khắc đó, tôi biết mình không thể chịu đựng thêm được nữa.

Tôi quay người đi lên lầu, lấy điện thoại ra, bấm số của cha tôi.

"Bố." Giọng tôi run rẩy.

"Quỳnh, con gái. Sao vậy? Giọng con nghe không ổn." Cha tôi, chủ tịch của một tập đoàn lớn, người luôn yêu thương và bao bọc tôi, lập tức nhận ra sự khác thường.

"Bố, con muốn ly hôn."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng cha tôi trở nên đanh thép và lạnh lùng. "Thằng ranh con đó đã làm gì con?"

Tôi không khóc. Nước mắt của tôi dường như đã cạn khô từ đêm qua. Tôi chỉ kể lại mọi chuyện một cách bình tĩnh, từ việc Nghi Xuân chuyển đến, cho đến cảnh tượng Tuấn Tài quỳ gối xoa bóp chân cho cô ta sáng nay.

"Được. Bố hiểu rồi. Con gái của Lương Gia Hưng không thể chịu sự sỉ nhục này. Con cứ làm những gì con muốn. Mọi chuyện còn lại, để bố lo."

Cúp máy, tôi cảm thấy một luồng sức mạnh chưa từng có trào dâng trong cơ thể.

Lương Diễm Quỳnh yếu đuối, nhẫn nhịn vì yêu đã chết rồi.

Bây giờ, là lúc cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, thẳng thắn và không bao giờ chấp nhận sự giả tạo, đòi lại những gì thuộc về mình.

Tôi bước vào phòng ngủ, mở hộp sơn móng tay. Tôi chọn màu đỏ tươi nhất, chói lọi nhất.

Mùi sơn hắc nồng nhanh chóng lan tỏa khắp phòng. Đây là mùi mà Tuấn Tài ghét nhất. Anh nói nó khiến anh đau đầu.

Nhưng bây giờ, tôi không còn quan tâm nữa.

Tôi ngồi bên cửa sổ, thong thả sơn từng móng tay một. Ánh nắng chiếu vào, làm bộ móng đỏ rực của tôi càng thêm lấp lánh.

Một lúc sau, Nghi Xuân đi ngang qua phòng. Cô ta dừng lại, đưa tay lên che mũi, ho sặc sụa.

"Chị... chị Quỳnh, mùi gì mà khó chịu vậy? Em là bà bầu, không ngửi được mùi này..."

Tôi ngước mắt lên, nhìn cô ta, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh.

"Đây là phòng của tôi. Tôi thích làm gì thì làm. Nếu em không chịu được, có thể quay về phòng của em."

Nghi Xuân sững sờ. Có lẽ cô ta không ngờ tôi lại phản ứng như vậy. Vẻ yếu đuối, đáng thương lại hiện lên trên khuôn mặt cô ta.

"Em... em không có ý đó. Em chỉ lo cho em bé..."

"Lo cho em bé của em thì đừng đi lung tung. Nhất là đừng lảng vảng trước cửa phòng của người khác." Tôi nói, giọng không chút cảm xúc.

Nghi Xuân mím chặt môi, đôi mắt ngấn lệ, trông như thể tôi vừa bắt nạt cô ta thậm tệ. Cô ta quay người, chạy về phòng, tiếng khóc nấc vang lên sau cánh cửa đóng sầm.

Tôi biết, cô ta đang diễn cho ai xem.

Và tôi đang chờ đợi nam chính của vở kịch đó xuất hiện.

Không ngoài dự đoán, chỉ vài phút sau, cánh cửa phòng tôi bị đẩy mạnh ra. Khương Tuấn Tài đứng đó, gương mặt sa sầm, ánh mắt giận dữ nhìn tôi.

Trong tay anh là lọ sơn móng tay của tôi.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 11   11-07 00:29
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY