Cuối cùng, trong một cuộc xô xát, sự thờ ơ của anh ta đã gián tiếp gây ra cái chết của đứa con còn chưa thành hình trong bụng tôi.
Tình yêu, đứa con, niềm tin... tất cả đã bị anh ta hủy diệt.
Khi đứa con mất đi, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi dứt khoát ký vào đơn ly hôn và biến mất khỏi cuộc đời anh ta.
Chương 1
Trần Phượng Ly POV:
Ba năm sau khi bị ép gả cho Thành Tùng, khoảnh khắc tôi phát hiện mình mang thai, tôi đã nghĩ rằng khối băng này cuối cùng cũng bị tình yêu của tôi làm cho tan chảy.
Nhưng tôi đã lầm.
Anh ta chỉ là một kẻ đi săn trời sinh, và tôi, chỉ là một chiến lợi phẩm đã bị chinh phục.
Anh ta nhanh chóng mất đi hứng thú.
Trần Phượng Ly, người phụ nữ vì cứu sản nghiệp gia đình mà chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt, đã không còn nữa.
Thay vào đó, là một Trần Phượng Ly đã rung động trước tình yêu chiếm hữu của anh.
Nên anh ta bắt đầu theo đuổi một con mồi mới.
Lương Thiên Ân, một hot girl mạng xã hội chuyên về kiến trúc.
Để thể hiện tình yêu, anh ta đã dùng chín trăm chín mươi chín chiếc máy bay không người lái, tạo nên một cơn mưa hoa giấy giữa ban ngày, phủ kín cả bầu trời Đà Nẵng, chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô ta.
Để giúp cô ta thăng tiến trong sự nghiệp, anh ta đã dàn dựng một chương trình tài liệu, moi móc và xuyên tạc quá khứ bị mẹ bỏ rơi của tôi, biến tôi thành một kẻ có tâm lý méo mó, bị cả cộng đồng mạng sỉ vả.
Để dỗ cô ta vui, chỉ vì một câu nói bâng quơ của cô ta, anh ta đã nhẫn tâm thả đi Tiểu Phúc, chú chó Phú Quốc mà tôi đã nuôi mười năm, người bạn thân duy nhất của tôi trong căn biệt thự lạnh lẽo này.
Cuối cùng, trong một cuộc xô xát, sự thờ ơ của anh ta đã gián tiếp gây ra cái chết của đứa con còn chưa thành hình trong bụng tôi.
Tôi đã từng nghĩ rằng, chỉ cần tôi kiên trì, dùng tình yêu của mình để sưởi ấm anh, anh sẽ có ngày quay đầu lại.
Nhưng tôi đã sai.
Tình yêu của Thành Tùng là một cuộc chinh phục, là sự chiếm hữu. Một khi đã có được, anh ta sẽ không còn trân trọng.
Lương Thiên Ân, với vẻ ngoài độc lập và khó thuần phục, đã trở thành mục tiêu mới của anh ta. Cô ta chính là hình ảnh của tôi trong quá khứ, trước khi tôi bị anh ta bẻ gãy đi đôi cánh.
Để lấy lòng người mới, anh ta không ngần ngại biến tôi thành một công cụ, một bàn đạp.
Biểu tượng cho tình yêu của chúng tôi, chín mươi chín giò lan hồ điệp xanh mà anh ta từng tỉ mỉ trồng cho tôi, đã dần dần bị chính tay tôi hủy hoại.
Mỗi một hành động tàn nhẫn của anh ta, tôi lại tự tay phá đi một giò.
Khi đứa con mất đi, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Tôi dứt khoát ký vào đơn ly hôn và biến mất khỏi cuộc đời anh ta.
Nhiều năm sau, khi tôi mở một tiệm hoa nhỏ ở thành phố sương mù Đà Lạt, bắt đầu một cuộc sống mới yên bình, tôi nghe nói Thành Tùng đã chìm trong hối hận.
Anh ta điên cuồng tìm kiếm tôi trong vô vọng.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Tình yêu, đứa con, niềm tin... tất cả đã bị anh ta hủy diệt.
Và tôi, Trần Phượng Ly, đã tái sinh từ đống tro tàn đó.
Tôi nhìn que thử thai trên tay, hai vạch đỏ hiện lên rõ nét, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ba năm.
Ba năm kết hôn, từ kháng cự đến chấp nhận, từ lạnh nhạt đến rung động. Cuối cùng, tôi cũng đã đợi được đến ngày này, ngày mà mối quan hệ của chúng tôi có thể bước sang một trang mới.
Tôi vui mừng chạy xuống lầu, muốn chia sẻ tin vui này với Thành Tùng. Nhưng vừa đến phòng khách, tôi đã nghe thấy tiếng anh ta đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu dịu dàng mà tôi chưa từng được nghe.
"Thiên Ân, đừng giận. Tối nay anh sẽ qua với em."
Bàn tay đang định đẩy cửa của tôi khựng lại.
"Anh biết em thích ăn vặt ở chợ đêm, anh sẽ xếp hàng mua cho em."
Một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Thành Tùng, người thừa kế của tập đoàn bất động sản hàng đầu, người đàn ông luôn xuất hiện với vẻ ngoài lạnh lùng và quyền lực, lại có thể nói ra những lời như vậy sao?
Tôi nhớ lại quãng thời gian ba năm qua, anh ta chưa từng làm điều gì tương tự cho tôi.
Ngay cả khi tôi ốm đến mức phải nhập viện, anh ta cũng chỉ sai trợ lý mang đến một bó hoa và vài lời dặn dò lạnh nhạt.
Tôi đứng chết lặng ngoài cửa, cho đến khi anh ta cúp máy và bước ra. Thấy tôi, vẻ dịu dàng trên mặt anh ta lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và xa cách thường thấy.
"Sao lại đứng đây?" Anh ta hỏi, giọng không một chút cảm xúc.
Tôi giấu que thử thai sau lưng, cố gắng nở một nụ cười. "Em… em có chuyện muốn nói với anh."
Anh ta liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt mất kiên nhẫn. "Anh có việc bận, nói nhanh đi."
"Em…" Lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Tôi không thể nói ra trong hoàn cảnh này.
Anh ta không đợi tôi nói hết, lách người qua tôi và đi thẳng ra cửa. "Anh đi đây."
Cánh cửa đóng sầm lại, để lại tôi một mình trong căn phòng lạnh lẽo.
Tôi nhìn que thử thai trong tay, cảm giác vui mừng ban nãy đã tan biến, chỉ còn lại sự chua xót và tủi thân.
Những ngày sau đó, Thành Tùng càng trở nên lạnh nhạt. Anh ta thường xuyên về muộn, hoặc không về nhà cả đêm. Mỗi lần tôi hỏi, anh ta chỉ trả lời qua loa rằng công ty có việc bận.
Nhưng tôi biết, anh ta đang ở bên Lương Thiên Ân.
Tin tức về họ tràn lan trên mạng. Anh ta công khai theo đuổi cô ta, không hề kiêng dè.
Ngày Lương Thiên Ân khai trương studio kiến trúc của mình, Thành Tùng đã tạo nên một màn tỏ tình chấn động cả thành phố. Chín trăm chín mươi chín chiếc máy bay không người lái mang theo hoa giấy bay lượn trên bầu trời, tạo thành một cơn mưa hoa lãng mạn.
Dưới cơn mưa hoa đó, Lương Thiên Ân đã mỉm cười rạng rỡ.
Nụ cười đó, giống hệt như nụ cười của tôi năm xưa, khi Thành Tùng dùng cả một vườn lan hồ điệp xanh để cầu hôn tôi.
Tôi ngồi trong phòng khách, xem đi xem lại đoạn video đó trên tivi. Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.
Tôi đứng dậy, đi ra khu vườn sau nhà. Chín mươi chín giò lan hồ điệp xanh vẫn đang nở rộ, đẹp đến nao lòng. Đây là minh chứng cho tình yêu mà anh ta đã từng dành cho tôi.
Tôi cầm lấy một chiếc kéo, không chút do dự, cắt phăng một giò lan.
Những cánh hoa xanh biếc rơi lả tả xuống đất, giống như trái tim tôi đang tan nát.
Một giò, hai giò, rồi ba giò…
Tôi không biết mình đã cắt bao nhiêu giò, chỉ biết rằng khi tôi dừng lại, tay tôi đã rớm máu, và cả khu vườn đã trở nên tan hoang.
Vú Trương, người giúp việc lâu năm trong nhà, thấy vậy vội chạy ra can ngăn. "Phu nhân, người đừng làm vậy. Cậu chủ mà biết sẽ nổi giận đó."
Tôi cười nhạt. "Nổi giận? Anh ta còn quan tâm đến những thứ này sao?"
Anh ta bây giờ, chỉ quan tâm đến Lương Thiên Ân mà thôi.
Buổi tối, Thành Tùng về nhà, trên người còn vương mùi nước hoa của phụ nữ. Anh ta thấy tôi ngồi thẫn thờ giữa phòng khách, bên cạnh là những giò lan bị cắt nát.
Anh ta chỉ nhíu mày một chút, rồi lạnh lùng nói: "Em lại làm loạn gì vậy?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt đỏ hoe. "Anh đi đâu về?"
"Công ty có việc." Anh ta trả lời qua loa, cởi áo khoác ngoài vứt lên sofa.
"Công ty của anh tên là Lương Thiên Ân phải không?" Tôi hỏi, giọng đầy mỉa mai.
Anh ta khựng lại, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như dao. "Trần Phượng Ly, em đừng có quá đáng."
"Tôi quá đáng?" Tôi cười lớn, nước mắt không ngừng rơi. "Thành Tùng, anh nhìn lại xem ai mới là người quá đáng? Anh công khai ngoại tình, còn dám nói tôi quá đáng?"
Anh ta không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi. Sự im lặng đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
"Chúng ta ly hôn đi." Tôi nói, giọng khàn đặc.
Anh ta nhíu mày. "Em nói gì?"
"Tôi nói, chúng ta ly hôn đi." Tôi lặp lại, từng chữ rõ ràng.
"Đừng có mơ." Anh ta lạnh lùng nói. "Cuộc hôn nhân này không phải do em muốn bắt đầu là bắt đầu, muốn kết thúc là kết thúc."
"Tại sao?" Tôi gào lên. "Anh đã không còn yêu tôi, tại sao không buông tha cho tôi?"
"Bởi vì em là vợ của Thành Tùng tôi." Anh ta nói, giọng đầy chiếm hữu. "Dù tôi không cần, người khác cũng đừng hòng có được."
Nói xong, anh ta quay người đi thẳng lên lầu, không thèm nhìn tôi lấy một lần.
Tôi ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, tiếng khóc nấc không thể kìm nén.
Ngày hôm sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ Thành Vũ Quang, em trai của Thành Tùng.
"Chị dâu, bố gọi chị đến nhà chính ăn cơm." Giọng Vũ Quang có chút lo lắng.
Tôi biết, đây không phải là một bữa cơm gia đình đơn thuần.
Thành Nghiêm Lộc, cha của Thành Tùng, là một người gia trưởng và độc đoán. Ông ta luôn coi trọng danh tiếng gia tộc hơn tất cả. Chuyện Thành Tùng công khai theo đuổi Lương Thiên Ân chắc chắn đã đến tai ông ta.
Tôi thay một bộ váy kín đáo, cố gắng che đi vẻ tiều tụy của mình.
Đến nhà chính, quả nhiên không khí vô cùng căng thẳng. Thành Nghiêm Lộc ngồi ở ghế chủ tọa, sắc mặt âm trầm. Thành Tùng ngồi bên cạnh, vẻ mặt lạnh tanh.
Thấy tôi, Thành Nghiêm Lộc hừ lạnh một tiếng. "Còn biết đường đến à?"
Tôi cúi đầu chào. "Thưa bố."
"Ngồi đi." Ông ta ra lệnh.
Bữa cơm diễn ra trong im lặng đến ngột ngạt. Không ai nói với ai câu nào.
Ăn xong, Thành Nghiêm Lộc cho người giúp việc lui xuống, rồi mới nhìn tôi và Thành Tùng.
"Hai đứa định làm trò cười cho thiên hạ đến bao giờ?" Ông ta hỏi, giọng đầy uy nghiêm.
Thành Tùng không nói gì.
"Phượng Ly, con nói đi." Thành Nghiêm Lộc chuyển hướng sang tôi.
Tôi hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn ông ta. "Thưa bố, con muốn ly hôn."
"Ly hôn?" Thành Nghiêm Lộc cười lạnh. "Con nghĩ nhà họ Thành là cái chợ à, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra?"
"Nhưng Thành Tùng đã không còn yêu con." Tôi nói, giọng có chút run rẩy.
"Đàn ông có năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình." Thành Nghiêm Lộc nói, giọng đầy khinh miệt. "Chỉ cần con vẫn là vợ cả của nhà họ Thành, sinh cho ta một đứa cháu đích tôn, những chuyện khác ta không quan tâm."
Tôi sững sờ. Tôi không ngờ ông ta lại có thể nói ra những lời như vậy.
"Còn con, Thành Tùng." Ông ta quay sang con trai mình. "Chơi bời bên ngoài thì được, nhưng đừng quên thân phận của mình. Mau chóng giải quyết con bé hot girl kia đi, đừng để ảnh hưởng đến danh tiếng gia tộc."
Thành Tùng vẫn im lặng, nhưng tôi thấy tay anh ta nắm chặt lại.
"Nếu không còn chuyện gì, con xin phép về trước." Tôi đứng dậy, không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa.
"Đứng lại." Thành Nghiêm Lộc gọi tôi lại. "Ta nghe nói con dạo này hay đến bệnh viện. Có phải đã có tin vui rồi không?"
Tôi vô thức đưa tay lên bụng. "Dạ…"
"Tốt." Ông ta gật đầu. "Tuần sau đi làm xét nghiệm ADN."
"Tại sao ạ?" Tôi kinh ngạc hỏi.
"Để đảm bảo đứa cháu của ta là huyết thống của dòng họ Thành." Ông ta nói, giọng lạnh như băng.
Sự sỉ nhục này, còn đau hơn cả ngàn vạn nhát dao.
Tôi nhìn sang Thành Tùng, hy vọng anh ta sẽ nói gì đó. Nhưng anh ta chỉ im lặng, ánh mắt vô cảm.
Trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Tôi quay người rời đi, bước chân loạng choạng như người mất hồn.
Trở về biệt thự, tôi lại đi ra vườn lan.
Lần này, tôi không dùng kéo nữa, mà dùng tay nhổ từng giò lan lên, vứt chúng xuống đất.
Đất cát văng tung tóe, dính bẩn bộ váy đắt tiền của tôi. Nhưng tôi không quan tâm.
Tôi chỉ muốn phá hủy tất cả những gì liên quan đến anh ta.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng sủa quen thuộc. Tiểu Phúc, chú chó Phú Quốc của tôi, đang chạy về phía tôi, mừng rỡ vẫy đuôi.
Thấy tôi, nó dụi đầu vào chân tôi, như muốn an ủi.
Tôi ôm lấy nó, nước mắt lại không ngừng rơi. "Tiểu Phúc, chỉ còn mày ở bên tao thôi."
Nhưng ngay cả niềm an ủi cuối cùng này, Thành Tùng cũng nhẫn tâm cướp đi.
Ngày hôm sau, khi tôi đang ở trong phòng, tôi nghe thấy tiếng Tiểu Phúc sủa dữ dội ngoài sân. Tôi chạy ra ban công nhìn xuống, thấy Thành Tùng đang đứng cùng Lương Thiên Ân.
Lương Thiên Ân chỉ vào Tiểu Phúc, nói gì đó với Thành Tùng. Tôi thấy cô ta nhíu mày, vẻ mặt có chút sợ hãi.
"Con chó này trông dữ quá, nhỡ nó cắn em thì sao?" Dù ở xa, tôi vẫn có thể đoán được cô ta đang nói gì.
Và rồi, tôi thấy Thành Tùng ra hiệu cho bảo vệ.
Họ mở cổng, và thả Tiểu Phúc ra ngoài.
"Không!" Tôi hét lên, lao xuống nhà.
Nhưng đã quá muộn.
Tiểu Phúc đã chạy ra đường và biến mất trong dòng xe cộ.
Tôi đứng chết lặng giữa sân, nhìn theo hướng nó vừa chạy đi.
"Thành Tùng, anh là đồ cầm thú!" Tôi quay lại, gào lên với anh ta.
Anh ta chỉ lạnh lùng nhìn tôi. "Nó dọa Thiên Ân sợ. Chỉ là một con chó thôi mà, có gì to tát."
"Chỉ là một con chó?" Tôi cười trong nước mắt. "Với anh, nó chỉ là một con chó. Nhưng với tôi, nó là người thân."
"Đừng có làm loạn nữa." Anh ta nói, rồi kéo Lương Thiên Ân vào nhà, bỏ lại tôi một mình.
Tôi chạy ra đường, điên cuồng tìm kiếm Tiểu Phúc. Tôi gọi tên nó, hy vọng nó sẽ nghe thấy và chạy về.
Tôi tìm suốt một ngày, một đêm.
Cuối cùng, tôi chỉ tìm thấy chiếc vòng cổ của nó ở ven đường, dính đầy máu.
Tôi quỳ sụp xuống đất, ôm lấy chiếc vòng cổ, khóc đến cạn khô nước mắt.
Tôi trở về nhà, cả người run rẩy. Tôi đi thẳng ra vườn, nơi chỉ còn lại vài giò lan hồ điệp cuối cùng.
Tôi dùng hết sức lực còn lại, nhổ bật gốc chúng lên.
Chín mươi chín giò lan, chín mươi chín lần tổn thương.
Tình yêu của tôi, đã hoàn toàn chết.
Sự việc của Tiểu Phúc chưa kịp lắng xuống, Thành Tùng lại tiếp tục ra đòn tàn nhẫn hơn.
Anh ta và Lương Thiên Ân cùng nhau sản xuất một chương trình tài liệu, chủ đề là về những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Và nhân vật chính, không ai khác, chính là tôi.
Trong chương trình, họ đã mời đến mẹ tôi, Lã Bích Hằng, người đã bỏ rơi tôi từ khi còn nhỏ.
Bà ta xuất hiện trên truyền hình, với vẻ mặt đau khổ, kể lể về việc mình đã phải bỏ rơi tôi vì hoàn cảnh khó khăn như thế nào.
Rồi sau đó, bà ta bắt đầu khóc lóc, kể tội tôi bất hiếu, sau khi lấy được chồng giàu thì quên mất người mẹ nghèo khổ này.
Máy quay liên tục chĩa vào mặt tôi, ghi lại từng biểu cảm của tôi.
Tôi ngồi đó, như một pho tượng, không nói một lời.
Tôi biết, đây lại là một màn kịch do Thành Tùng và Lương Thiên Ân dàn dựng.
Họ muốn biến tôi thành một đứa con bất hiếu, một kẻ có tâm lý méo mó vì bị bỏ rơi, để rồi từ đó, lý giải cho việc Thành Tùng thay lòng đổi dạ là hoàn toàn hợp lý.
Quả nhiên, sau khi chương trình phát sóng, cộng đồng mạng nổ tung.
"Hóa ra là loại người này, thảo nào bị chồng bỏ."
"Có mẹ mà không nhận, đúng là loại bất hiếu."
"Nhìn mặt đã thấy tâm cơ, chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì đó để gả vào nhà giàu."
Những lời bình luận ác ý như những mũi dao đâm vào tôi.
Tôi khóa mình trong phòng, không ăn không uống, chỉ ôm lấy bụng mình.
"Con à, xin lỗi. Mẹ không thể bảo vệ được con."
Sự tuyệt vọng bao trùm lấy tôi.
Tôi đi ra vườn, nhìn mảnh đất trống trơn, nơi đã từng là một vườn lan xinh đẹp.
Chỉ còn lại một giò cuối cùng, giò lan mà tôi đã giữ lại.
Nó tượng trưng cho niềm hy vọng cuối cùng của tôi.
Tôi cầm lấy chiếc kéo, cắt phăng nó đi.
Hết rồi.
Tất cả đã kết thúc.
Ít ngày sau, tôi nhận được thông báo phải tham dự lễ trao giải kiến trúc danh giá, nơi Lương Thiên Ân là một trong những ứng cử viên sáng giá cho giải thưởng lớn.
Với tư cách là phu nhân của nhà tài trợ chính, tôi không thể từ chối.
Tôi biết đây lại là một cái bẫy khác của Thành Tùng. Anh ta muốn tôi tận mắt chứng kiến sự thành công của Lương Thiên Ân, muốn tôi phải cúi đầu trước cô ta.
Tại lễ trao giải, tôi ngồi ở hàng ghế đầu, lặng lẽ quan sát.
Thành Tùng ngồi bên cạnh Lương Thiên Ân, ánh mắt đầy sủng ái. Anh ta hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của tôi.
Khi đến phần công bố người chiến thắng, tôi thấy trên màn hình lớn hiển thị hồ sơ của các ứng cử viên.
Trong hồ sơ của Lương Thiên Ân, có một bản thiết kế mà tôi nhận ra ngay lập tức.
Đó là bản thiết kế của tôi.
Bản thiết kế mà tôi đã từng tham gia một cuộc thi nhỏ khi còn là sinh viên, và đã bị thất lạc một cách bí ẩn.
Thì ra, Thành Tùng đã dùng thủ đoạn để lấy cắp bản thiết kế của tôi, rồi đưa cho Lương Thiên Ân.
Anh ta muốn dùng tôi để hạ bệ Thiên Ân, sau đó lại ra tay "cứu giúp" , tạo nên một màn anh hùng cứu mỹ nhân hoàn hảo.
Quả nhiên, ngay sau đó, MC trên sân khấu đã công bố có gian lận trong cuộc thi. Mọi mũi nhọn đều chĩa vào Lương Thiên Ân.
Cô ta tái mặt, run rẩy đứng dậy, vẻ mặt đầy oan ức.
Cả hội trường bắt đầu xì xào bàn tán.
"Hóa ra là kẻ đạo nhái."
"Nhìn mặt xinh đẹp mà nhân cách thối nát."
Đúng lúc đó, Thành Tùng đứng dậy, cầm lấy micro.
"Tôi tin Thiên Ân trong sạch." Anh ta nói, giọng đầy uy lực. "Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây."
Anh ta ra hiệu cho trợ lý, và một lát sau, một người đàn ông được đưa lên sân khấu. Người đó nhận mình là người đã gửi bản thiết kế giả mạo để hãm hại Lương Thiên Ân.
Mọi chuyện được giải quyết một cách nhanh chóng. Lương Thiên Ân được minh oan.
Sau đó, cô ta còn có một bài phát biểu đầy cảm động.
"Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi. Tôi, Lương Thiên Ân, sẽ luôn dùng thực lực của mình để chứng minh bản thân, chứ không bao giờ dựa dẫm vào ai."
Cô ta nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi, đầy khiêu khích.
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay.
Tôi ngồi đó, cảm thấy nực cười.
Màn kịch này, thật quá hoàn hảo.
Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Lương Thiên Ân đã bước xuống, chặn đường tôi.
"Trần phu nhân." Cô ta gọi, giọng điệu khách sáo nhưng ánh mắt thì đầy vẻ đắc thắng. "Cảm ơn chị đã đến chung vui."
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
"Tôi biết chị không thích tôi." Cô ta nói tiếp. "Nhưng chị nên biết một điều, thứ không thuộc về mình, thì có cố gắng giữ cũng không được."
"Cô nói đủ chưa?" Tôi hỏi, giọng lạnh như băng.
"Chưa đủ." Cô ta cười nhạt. "Tôi chỉ muốn nhắc nhở chị, đừng dùng thân phận Thành phu nhân của mình để chèn ép người khác. Giấc mơ của người khác, không phải là thứ để chị tùy tiện chà đạp."
Cô ta ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy kiêu hãnh. "Tương lai của tôi, tôi sẽ tự mình giành lấy. Tôi không cần phải dựa vào bất kỳ người đàn ông nào."