Tôi không hiểu, chính anh đã hứa sẽ nuôi tôi, sao giờ đây sự hy sinh của tôi lại trở thành lý do để anh sỉ nhục?
Cho đến khi tôi nhận được kết quả chẩn đoán ung thư máu giai đoạn cuối, và phát hiện ra tiểu tam đã biết tất cả nhưng cố tình che giấu, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Chương 1
Mạnh Tâm POV:
Đã ba ngày rồi. Ba ngày kể từ khi chồng tôi, Trịnh Mạnh Thắng, biến mất không một lời nhắn nhủ.
Cơn bão ngoài cửa sổ gào thét như muốn xé toạc thành phố. Từng cơn gió giật mạnh đập vào khung kính, tạo ra những âm thanh ken két đáng sợ, hệt như tiếng móng tay cào vào tấm bảng đen. Tôi ngồi co ro trên chiếc sofa rộng lớn trong phòng khách lạnh lẽo, tấm chăn mỏng chẳng thể xua đi cái lạnh đang len lỏi vào từng thớ thịt.
Cơn đau đầu âm ỉ lại kéo đến, nhói lên từng cơn theo nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Màn hình vẫn tối đen.
Tôi mở khóa, ngón tay run rẩy lướt vào mục tin nhắn. Hàng chục dòng tin tôi gửi đi trong ba ngày qua vẫn nằm đó, im lìm với hai dấu tích màu xám xịt. Không một phản hồi.
"Anh đang ở đâu?"
"Anh có ổn không? Gọi lại cho em."
"Thắng, em lo lắm. Có chuyện gì xảy ra với anh sao?"
"Làm ơn, chỉ cần nhắn một tin thôi cũng được."
Thậm chí đến cả cuộc gọi cũng không thể kết nối. Chỉ có giọng nói vô hồn của tổng đài vang lên lặp đi lặp lại: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Điều này thật khác thường. Công ty của Thắng đang trong giai đoạn phát triển nước rút, anh ấy bận rộn đến mức quên ăn quên ngủ là chuyện thường tình. Nhưng chưa bao giờ, dù chỉ một lần, anh ấy biến mất hoàn toàn như thế này. Anh luôn báo cho tôi biết nếu phải đi công tác đột xuất, hay đơn giản là sẽ về muộn.
"Tâm à, anh phải bay gấp ra Hà Nội họp, tối mai anh về."
"Em ngủ trước đi nhé, đêm nay anh phải ở lại công ty xử lý nốt dự án rồi."
Những tin nhắn như vậy đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của chúng tôi. Nhưng ba ngày nay, chỉ có sự im lặng đến đáng sợ.
Một cơn choáng váng ập đến khiến tôi phải vịn chặt vào thành ghế sofa. Mọi thứ trước mắt tôi như chao đảo. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng hít một hơi thật sâu. Có lẽ mình chỉ lo lắng quá độ thôi.
Đúng lúc đó, màn hình điện thoại bất chợt sáng lên. Một thông báo hiện ra.
"Bành Ngọc Minh đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn."
Một cái tên hoàn toàn xa lạ. Trái tim tôi đột nhiên thắt lại, một dự cảm chẳng lành len lỏi trong tâm trí. Tại sao lại là lúc này?
Tôi do dự. Ngón tay treo lơ lửng trên màn hình. Bất giác, tôi bấm vào trang cá nhân của người đó. Avatar là hình một cô gái trẻ trung, xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Nhưng dòng trạng thái mới nhất được ghim trên đầu trang lại khiến toàn thân tôi đông cứng.
"Ba ngày ở bên nhau, cảm ơn anh vì tất cả."
Kèm theo đó là một biểu tượng trái tim màu đỏ chói mắt.
Cả thế giới của tôi như sụp đổ trong khoảnh khắc. Không khí trong lồng ngực bị rút cạn, tôi thở không ra hơi. Cơn đau đầu bùng lên dữ dội. Không thể nào. Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi.
Nhưng bàn tay tôi, như bị một thế lực vô hình nào đó điều khiển, đã run rẩy bấm vào nút "Chấp nhận".
Ngay lập tức, một tiếng "ting" vang lên. Một tin nhắn mới.
Và rồi, một bức ảnh được gửi đến.
Trong ảnh, người đàn ông mà tôi gọi là chồng, Trịnh Mạnh Thắng, đang ngủ say trên một chiếc giường lạ lẫm. Gương mặt anh nghiêng về một bên, vẻ mệt mỏi nhưng bình yên. Và nép vào lồng ngực anh, với cánh tay anh vòng qua eo một cách đầy sở hữu, chính là cô gái có tên Bành Ngọc Minh. Cô ta đang nhìn thẳng vào ống kính, một tay giơ chữ V, nụ cười trên môi vừa ngây thơ vừa đắc thắng.
Tôi phóng to bức ảnh, săm soi từng chi tiết. Chiếc áo sơ mi Thắng đang mặc, là chiếc tôi đã ủi phẳng phiu cho anh vào sáng thứ Hai. Vết sẹo nhỏ trên lông mày anh, kết quả của một lần nghịch dại hồi nhỏ. Và cả chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, món quà sinh nhật tôi đã dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm để mua tặng.
Là anh ấy. Không thể sai được.
Máu trong người tôi như sôi lên. Tôi cảm thấy một vị đắng chát lan ra trong cổ họng.
"Cô là ai?" Tôi gõ những chữ này ra, ngón tay cứng đờ.
"Tại sao cô lại ở cùng chồng tôi?"
Đầu dây bên kia không trả lời. Chỉ có dấu chấm xanh báo hiệu "đã xem". Sự im lặng đó còn tàn nhẫn hơn bất kỳ lời giải thích nào. Nó như một sự chế giễu, một cái tát vô hình giáng thẳng vào mặt tôi.
Tôi đã thức trắng đêm đó. Cơn bão bên ngoài cũng dần tan, nhưng cơn bão trong lòng tôi thì chỉ mới bắt đầu.
Gần sáng, cơn mệt mỏi cùng cực kéo tôi vào một giấc ngủ chập chờn. Trong mơ, tôi thấy Thắng và cô gái kia đang tay trong tay đi trên một bãi biển đầy nắng. Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng mà tôi đã từng nghĩ chỉ dành riêng cho mình.
Tôi gọi tên anh, nhưng anh không quay lại. Tôi chạy đến, cố gắng kéo tay anh, nhưng anh lại lạnh lùng gạt ra.
"Cô làm gì ở đây?" Giọng anh xa lạ và gay gắt. "Đừng làm phiền chúng tôi."
Tôi bật khóc, hỏi anh tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Anh chỉ nhíu mày, vẻ mặt đầy chán ghét. "Nhìn lại cô xem, lúc nào cũng chỉ biết lo lắng vớ vẩn. Thật phiền phức."
Tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt đã ướt đẫm gối. Cảm giác đau đớn và tủi nhục trong giấc mơ vẫn còn chân thực đến đáng sợ.
Điện thoại lại kêu "ting ting".
Bành Ngọc Minh đã gửi thêm một loạt ảnh nữa.
Lần này không chỉ là ảnh trên giường. Mà là ảnh Thắng đang nấu ăn trong một căn bếp xa lạ, tạp dề vẫn còn dính bột. Là ảnh hai người họ cùng nhau xem phim trên sofa, đầu cô ta gối lên vai anh. Là ảnh anh cẩn thận đi tất cho cô ta, cúi người xuống với vẻ mặt đầy kiên nhẫn.
Từng bức ảnh, từng khoảnh khắc, giống như hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim tôi. Đó là những điều thân mật mà chúng tôi đã từng làm cùng nhau. Anh đã từng nói, anh chỉ nấu ăn cho một mình tôi. Anh đã từng nói, bờ vai anh mãi mãi là của tôi.
Lời hứa của đàn ông, hóa ra lại rẻ mạt đến vậy.
Cơn giận dữ và đau đớn bùng lên, lấn át cả lý trí. Tôi gõ một tràng dài vào khung chat, không còn giữ được chút bình tĩnh nào.
"Cô đúng là không biết xấu hổ!"
"Cô là ai mà dám chen vào gia đình người khác?"
"Cô có biết anh ấy đã có vợ rồi không? Đồ tiện nhân phá hoại hạnh phúc gia đình người khác!"