Tâm
ủi nhục và cả một chút sợ hãi hòa quyện vào nhau, cuộn trào trong lồng ngực. Tôi chưa bao giờ ng
hắng, vì giấc mơ khởi nghiệp của anh, tôi đã sẵn sàng từ bỏ tất cả. Tôi
gì tôi nhận lại chỉ là sự ph
ngang dòng suy nghĩ của tôi. Lầ
ũng không phải một lời giải thích
giờ sáng. Nếu chị muốn b
g hồ. Còn mộ
vội một bộ quần áo. Tôi phải đến đó. Tôi phải đối mặt với họ. Tôi ph
trong lồng ngực. Tôi sẽ phải nói gì? Phải làm gì? Tôi hoàn toàn không có một ý niệm nào. Đầu
n cà phê. Từ xa, qua tấm kí
ồi đó, và bên cạnh anh,
Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trông tràn đầy sức sống và sự ngây thơ. Hoàn toàn
, nụ cười rạng rỡ mà đã lâu lắm rồi tôi không còn được thấy. Anh
u dàng và thân m
đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió t
ng lại khi anh nhìn thấy tôi. Ánh mắt anh thoáng qua một tia
Khóe môi cô ta khẽ nhếch lên thành một nụ cười gần
họ, cố gắng giữ cho giọng
ng, ba ngày nay
mình như một hành động bảo vệ theo bản năng.
n đây?" Giọng
ở đâu?" Tôi lặp lại, nhìn thẳng v
mặt. "Mạnh Tâm, em đừng có làm loạn ở đây.
như hét lên. "Tại sao không phải là ngay
Anh ta đột nhiên gắt lên, rồi đẩy mạ
đớn thể xác không là gì so với nỗi tủi nhục và cay đắng đang
thể tin nổi. Sự phẫn uất khiến tôi mất hết lý
cổ tay tôi, siết mạnh. "Nhìn lại bộ dạng của em đ
đã hy sinh sự nghiệp, hy sinh tuổi xuân để làm hậu phương vững chắc cho anh t
thể kìm được nữa,
h ta quay sang Ngọc Minh, giọng nói ngay lậ
ông thèm ngoảnh lại, bỏ lại tôi một mình chơ vơ
tôi nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm kính. Một người phụ nữ với mái
tôi như bị rút cạn sức lực. Tôi nằm vật ra sofa, cơn
vẫn kh
dương xỉ trên bệ cửa sổ. Lá của
đã nói: "Em hãy chăm sóc nó nhé, giố
Hóa ra, không chỉ chậu cây, mà cả tình yêu của
ĩ đến mẹ. Có lẽ lúc này, chỉ có mẹ
rẩy bấm
ản đặc. "Con có thể về
rồi mẹ tôi cất giọng, không có
ng rồi thì phải biết điều một chút. Thằng Thắng
g anh
m. Con là vợ, phải biết nhẫn nhịn, bao dung. Đừng có chuyện bé xé
toàn bộ cơ thể. Ngay cả người thân duy nhất
chỉ còn lạ