Tôi bị vu oan, bị trói lại và đánh đập. Đỉnh điểm của sự tàn nhẫn là khi tôi bị ép truyền máu để cứu vợ anh. Khi tôi sắp ngất đi vì mất máu, chính anh là người ra lệnh: "Tiếp tục đi."
Giây phút đó, trái tim tôi đã hoàn toàn vỡ nát. Tình yêu và lời hứa của anh chỉ là một trò cười cay đắng.
Vì vậy, vào ngày anh và cô ta tổ chức đám cưới, tôi đã quyết định kết thúc tất cả. Tôi bí mật đổi chuyến bay, cắt đứt mọi liên lạc, và biến mất khỏi thế giới của anh mãi mãi.
Chương 1
Nông Khả Doanh POV:
Triệu Thiên Vũ, người đàn ông tôi yêu, đã cầu xin tôi: "Doanh, chờ anh. Chỉ cần một đứa con trai thôi, chúng ta sẽ được tự do."
Đó là lời nói dối đã bắt đầu cơn ác mộng của tôi.
Gia tộc họ Triệu, một đế chế bất động sản hùng mạnh, đã đặt ra một luật lệ sắt đá qua nhiều thế hệ: người thừa kế phải kết hôn với người có địa vị tương xứng để củng cố quyền lực. Nhưng Triệu Thiên Vũ, người thừa kế duy nhất của họ, lại yêu tôi, một cô gái bán chè vỉa hè.
Tình yêu của chúng tôi là một điều cấm kỵ.
Để được ở bên tôi, anh đã thỏa hiệp. Anh sẽ kết hôn với Dương Hoàng Yến, cô dâu mà gia đình đã chọn, và có với cô ta một đứa con trai nối dõi. Sau đó, anh sẽ được tự do.
"Chờ anh," anh nói, đôi mắt anh chứa đầy sự đau khổ và lời hứa hẹn. "Chỉ một chút thôi."
Tôi đã tin anh.
Nhưng "một chút thôi" của anh kéo dài thành những năm tháng vô tận.
Anh bảo tôi "chờ" trong khi anh làm cho Yến mang thai.
Rồi anh lại bảo tôi "chờ thêm chút nữa" khi đứa con đầu lòng của họ là một bé gái. Sự thất vọng trong mắt gia đình họ Triệu lạnh lẽo như băng giá. Họ cần một người thừa kế là con trai.
Thế là, Vũ lại phải tiếp tục "cố gắng".
Cơn ác mộng của tôi ngày càng sâu hơn.
Hôm nay là tiệc thôi nôi của đứa con thứ hai của họ, một bé trai kháu khỉnh tên là Triệu An. Cả gia tộc họ Triệu đều vui mừng khôn xiết. Nhưng niềm vui của họ lại là nỗi đau của tôi.
Đột nhiên, tiếng hét thất thanh của người giúp việc vang lên từ phòng em bé.
"Cậu chủ nhỏ! Cậu chủ nhỏ bị làm sao thế này!"
Tôi giật mình, ly nước trên tay rơi xuống đất vỡ tan. Mọi người trong bữa tiệc đều đổ dồn về phía phòng em bé. Tôi vô thức đi theo.
Trong phòng, Dương Hoàng Yến đang ôm chặt đứa bé, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi. Đứa bé mặt đỏ bừng, hơi thở khó nhọc.
"An! Con của mẹ! Con bị sao vậy?" Yến khóc nấc lên.
"Tránh ra!" Vũ gầm lên, anh lao tới bế lấy đứa bé từ tay Yến, kiểm tra tình hình của nó.
Đúng lúc đó, Yến đột nhiên chỉ tay về phía tôi, đôi mắt cô ta ngập tràn nước mắt và sự căm phẫn.
"Là cô ta! Chắc chắn là cô ta! Lúc nãy tôi thấy cô ta lén lút vào phòng thằng bé!"
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Những ánh mắt đó chứa đầy sự nghi ngờ và khinh bỉ.
Mẹ của Vũ, một người phụ nữ luôn coi tôi như cái gai trong mắt, lao tới tát mạnh vào mặt tôi.
"Đồ đàn bà độc ác! Mày dám hại cháu trai của tao!"
Cái tát khiến đầu óc tôi ong ong. Tôi bị đẩy ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, những mảnh vỡ của ly nước cứa vào da thịt.
Tôi ngước nhìn Vũ, hy vọng anh sẽ bảo vệ tôi. Nhưng trong mắt anh, tôi chỉ thấy sự thất vọng và lạnh lùng. Anh không hề nhìn tôi, toàn bộ sự chú ý của anh đều dành cho đứa bé trong lòng.
"Vũ..." Tôi run rẩy gọi tên anh.
"Chính cô đã làm phải không?" Giọng anh lạnh như băng. "Tại sao cô lại độc ác như vậy? Nó chỉ là một đứa trẻ!"
Trái tim tôi như bị ai đó dùng dao đâm vào, đau đến không thở nổi.
Tôi nhớ lại lời thề của anh ngày nào. Anh đã từng nói, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ tin tôi. Anh nói anh yêu tôi hơn cả sinh mạng.
Vậy mà bây giờ, anh lại nhìn tôi như nhìn một kẻ tội đồ.
Anh bế đứa bé, cùng với Yến đang khóc lóc thảm thiết, vội vã rời đi, để lại tôi một mình đối mặt với sự sỉ nhục và trừng phạt của gia đình họ Triệu.
Tôi bị lôi ra sân, bị trói vào một cây cột. Mẹ của Vũ ra lệnh cho người hầu dùng roi da quất tôi.
Mỗi một roi quất xuống, da thịt tôi lại rách toạc, máu tươi túa ra. Nhưng nỗi đau thể xác không thể nào sánh bằng nỗi đau trong lòng tôi.
Tôi đã quyết định rồi.
Tối hôm đó, sau khi được thả ra, tôi lê tấm thân đầy thương tích về phòng. Tôi gọi cho cha của Vũ.
"Cháu sẽ rời đi," tôi nói qua điện thoại, giọng khản đặc.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi vang lên tiếng cười lạnh lùng. "Tốt thôi. Cô muốn bao nhiêu tiền?"
"Cháu không cần tiền. Cháu chỉ muốn rời khỏi nơi này."
"Được. Ngày mai, sau khi Vũ và Yến tổ chức đám cưới, tôi sẽ cho người đưa cô đi. Một nơi mà nó sẽ không bao giờ tìm thấy."
"Đám cưới?" Tôi sững sờ.
"Phải, một đám cưới 'giả' để che mắt thiên hạ, để cho đứa bé một danh phận."
Cúp điện thoại, cơ thể tôi run rẩy không ngừng. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Vũ, Yến và hai đứa con của họ đang chơi đùa vui vẻ trong vườn. Yến cười rạng rỡ, nép vào lòng Vũ. Vũ dịu dàng hôn lên trán cô ta.
Một gia đình bốn người hạnh phúc, hoàn hảo.
Còn tôi, tôi là gì?
Trái tim tôi như bị ai đó khoét đi một mảng lớn, đau đến chết lặng.
Ngày hôm sau, tôi trở về sau khi tự mình đến bệnh viện băng bó vết thương. Yến nhìn thấy tôi, cô ta mỉm cười giả tạo.
"Chị Doanh về rồi à? Em và anh Vũ đang chuẩn bị cho đám cưới, chị xem có cần giúp gì không?"
Vũ đang bế đứa bé trên tay, thấy tôi đến gần, anh theo phản xạ lùi lại một bước, ôm chặt con vào lòng.
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy cảnh giác, như thể tôi là một con quái vật có thể làm hại con anh bất cứ lúc nào.
Tôi nhớ lại lời anh đã từng nói. Anh nói đứa con này chỉ là công cụ để anh có được tự do, sau này nó sẽ không liên quan gì đến anh.
Vậy mà bây giờ, anh lại bảo vệ nó như bảo vật.
Anh bước tới, muốn kiểm tra vết thương trên người tôi. "Em không sao chứ?"
Tôi lùi lại, tránh né bàn tay của anh.
"Là do mẹ anh làm," anh giải thích, giọng có chút áy náy. "Anh không kịp ngăn cản."
"Vậy anh có tin là em đã làm hại con của anh không?" Tôi ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, giọng run rẩy.
"Doanh, đừng bướng nữa được không? Em biết Yến đang mang thai, tại sao lại kích động cô ấy?" Anh vẫn không tin tôi.
"Em không làm!" Tôi hét lên, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
"Được rồi, được rồi, em không làm." Anh nói qua loa, như để dỗ một đứa trẻ.
Nhưng tôi biết, trong thâm tâm anh vẫn không tin tôi.
Yến bước tới, khoác tay Vũ, giả vờ xin lỗi: "Chị Doanh, em xin lỗi, là em không tốt, đã hiểu lầm chị. Nhưng chị đừng giận anh Vũ, anh ấy cũng chỉ vì lo cho con thôi."
Ánh mắt tôi vô tình lướt qua cổ tay của Yến. Trên đó, là cuốn sổ tay bằng da mà cha tôi đã để lại. Đó là tài sản quý giá nhất của tôi, bên trong ghi lại những bài thơ và lời dạy của ông.
"Tại sao nó lại ở trên tay cô?" Tôi chỉ vào cuốn sổ, giọng run rẩy.
Vũ liếc nhìn, rồi thản nhiên nói: "Yến thích nó, nên anh đã tặng cho cô ấy."
"Anh nói cái gì?" Tôi không thể tin vào tai mình.
"Chỉ là một cuốn sổ thôi mà, em làm gì mà căng thẳng vậy?" Anh nhíu mày khó chịu.
Tôi lao tới, cố gắng giật lại cuốn sổ từ tay Yến. "Trả lại cho tôi!"
"A!" Yến hét lên một tiếng, rồi ngã xuống đất, tay ôm bụng, mặt nhăn nhó vì đau đớn.
"Doanh! Em làm cái gì vậy!" Vũ đẩy mạnh tôi ra, vội vã đỡ Yến dậy.
Tôi mất thăng bằng, ngã về phía sau, đầu đập mạnh vào cạnh bàn. Máu tươi từ trên trán tôi chảy xuống, nhuộm đỏ cả tầm nhìn.
Vũ ôm Yến, vội vã rời đi. "Yến, em không sao chứ? Anh đưa em đến bệnh viện ngay."
Anh thậm chí không thèm nhìn tôi một cái.