hả Doa
bóng lưng vội vã của Triệu Thiên Vũ, anh ta ôm Dươ
g sợ, có
y đầu tiên chún
ường Sài Gòn. Anh là thiếu gia của tập đoàn T
mình trước gánh chè của tôi, án
i, em
ử bột trêu hoa ghẹo nguyệt. Tôi không
h không
t ly chè rồi ngồi ở một góc, im lặng ngắm nhìn
đừng bán chè nữa. Anh có thể
ên định. "Cảm ơn ý tốt của anh, nh
i dường như càng khi
chè của tôi chỉ để tôi có thể nghỉ sớm. Anh đứng che ô cho tô
ị một tên côn đồ đâm một nhát da
đến bệnh viện. Anh nhì
mạng, em phải lấ
rơi lã chã.
áng ngọt ngào nhất trong cuộc đời tôi. A
o tay khi đang gọt hoa quả. Vết th
ả bác sĩ riêng đến nhà. Anh ôm
ững việc này nữa, để
đấy. Chỉ một vết thương nhỏ của
y, máu chảy đầy mặt, anh lại
tiếng cười chua
anh, mày th
viện gần đó. Vết thương trên đầu khiế
gã quỵ, một cánh tay m
V
đầy tức giận. "Yến vừa mới ổn định mộ
ôi... tôi đến để b
n mình, nơi máu
thương của tôi. Có một tia đau xót thoáng qua,
tôi không?" Tôi hỏi
c tới, muốn chạm vào
bình tĩnh: "Là do
lại cảnh tượng lúc nãy, giọng có chút hối lỗi
i cô ấy và đứa bé, thì gia đình anh mới đồn
ột cách vô hồ
ng làm loạn nữa." Anh nói,
ấy đi," tôi nói. "
g lòng anh. Anh quay lại, nắm lấy tay tôi. "Doanh, a
sóc vết thương cho
lòng tin của tôi dành
lang bệnh viện lạnh lẽo, nhìn
t tôi l
đau đớn, mà là vì sự
àn toàn t