Đọc lại những dòng nhật ký bi thương và xem hàng ngàn tấm ảnh chụp lén anh ta trong điện thoại, tôi cảm thấy buồn nôn. Tại sao "tôi" của quá khứ lại có thể yêu một người đàn ông đối xử với mình như vậy?
Ông trời đã cho tôi một cơ hội. Dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn thân, tôi dứt khoát xóa sạch mọi dấu vết của anh ta.
Đúng lúc đó, mẹ tôi gọi điện sắp xếp cho tôi đi xem mắt. Tôi mỉm cười đồng ý.
"Vâng, con không thích anh ta nữa."
Chương 1
Lê Vinh POV:
Tiếng lốp xe rít lên trên mặt đường là âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy trước khi thế giới chìm vào bóng tối.
Khi tôi tỉnh lại, tôi nhớ tất cả mọi người trong cuộc đời mình.
Ngoại trừ người đàn ông duy nhất mà tôi đã lãng phí bảy năm để yêu.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong không khí khiến tôi nhíu mày. Tôi đang ở trong một phòng bệnh trắng toát, một bên chân được treo cao, bó bột dày cộm.
Cửa phòng bật mở. Triệu Bích Ngân, cô bạn thân nhất của tôi, lao vào như một cơn lốc, đôi mắt sưng húp vì khóc.
"Vinh! Mày tỉnh rồi! Bác sĩ! Bác sĩ ơi!"
Cô ấy vừa hét lên vừa chạy đến bên giường, nắm chặt lấy tay tôi.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng có mặt, tiến hành một loạt kiểm tra. Tôi trả lời mọi câu hỏi một cách máy móc, đầu óc vẫn còn hơi ong ong.
"Bệnh nhân không có vấn đề gì lớn, chỉ là do va đập mạnh nên có thể sẽ có một vài di chứng nhẹ. Cần ở lại bệnh viện để theo dõi thêm."
Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và Bích Ngân.
"Mày làm tao sợ chết khiếp, có biết không?" Bích Ngân vừa gọt táo vừa sụt sịt. "Sao lại bất cẩn như vậy?"
Tôi mỉm cười yếu ớt. "Tao không sao mà."
"Không sao cái gì? Chân thì bó bột, đầu thì quấn băng. À mà, anh họ tao đâu rồi?"
Tôi ngơ ngác. "Anh họ mày?"
Bích Ngân dừng động tác, ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt đầy khó hiểu. "Đinh Gia Khánh đó. Anh ấy không ở đây với mày à?"
Cái tên này thật xa lạ. Tôi lục lọi trong trí nhớ, nhưng không hề có một chút ấn tượng nào.
"Ai cơ?" Tôi hỏi lại.
Bích Ngân sững người, con dao gọt táo rơi xuống sàn nhà, tạo ra một tiếng "loảng xoảng" chói tai.
"Mày… mày nói gì vậy? Đừng đùa nữa, không vui đâu."
"Tao không đùa," tôi khẳng định, cảm thấy một sự hoang mang len lỏi trong lòng. "Tao thực sự không biết người đó là ai."
Sắc mặt Bích Ngân trắng bệch. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dò xét như thể tôi là một sinh vật lạ.
"Lê Vinh, mày đang giả vờ đúng không?" Giọng cô ấy trở nên sắc lạnh. "Mày lại muốn dùng chiêu gì để thu hút sự chú ý của anh ấy nữa đây? Giả vờ mất trí nhớ để anh ấy quan tâm mày à?"
Những lời buộc tội của cô ấy khiến tôi choáng váng. Tôi cảm thấy bị xúc phạm.
"Bích Ngân! Mày nói linh tinh cái gì vậy? Sao tao phải làm thế?"
"Vậy mày dám thề không?" Bích Ngân ép sát lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào tôi. "Mày dám thề độc là mày thật sự quên anh họ tao không?"
"Được thôi," tôi đáp không chút do dự. "Tao, Lê Vinh, xin thề nếu tao giả vờ mất trí nhớ để lừa gạt tình cảm của người đàn ông tên Đinh Gia Khánh đó, tao sẽ ra đường bị xe tông chết."
"Mày!"
Bích Ngân lùi lại một bước, cả người run rẩy. Cô ấy đưa tay lên che miệng, nước mắt lã chã rơi. Cô ấy biết tôi chưa bao giờ đem tính mạng của mình ra để thề thốt bừa bãi.
"Trời ơi… Mày… mày thật sự quên anh ấy rồi…"
Cô ấy ngồi phịch xuống ghế, khóc nấc lên.
Tôi bối rối nhìn cô ấy. "Người đó… là ai vậy? Sao mày lại có phản ứng như thế?"
Bích Ngân lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Cô ấy bắt đầu kể cho tôi nghe một câu chuyện dài.
Một câu chuyện về bảy năm yêu đơn phương của tôi dành cho một người đàn ông tên Đinh Gia Khánh. Về việc tôi đã theo đuổi anh ta một cách mù quáng, bất chấp sự lạnh lùng và chán ghét của anh ta.
Tôi nghe như đang nghe chuyện của người khác, hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào.
"Vậy… anh ta là bạn trai tao à?" tôi ngây ngô hỏi.
Bích Ngân cười khổ. "Bạn trai? Anh ta chưa bao giờ thừa nhận mày. Trong mắt anh ta, mày chỉ là một kẻ phiền phức bám riết không buông."
Cô ấy kể tiếp, giọng đầy chua xót. "Anh ta có một người bạn gái cũ, là mối tình đầu, tên Lã Thiên Lan. Cô ta mới từ nước ngoài trở về. Mấy năm nay anh ta vẫn luôn chờ đợi cô ta. Anh ta còn từng vì cô ta mà bị tai nạn, suýt chút nữa thì mất mạng."
"Vậy… vụ tai nạn của tao thì sao?"
"Hôm đó, anh họ tao và Lã Thiên Lan cãi nhau. Anh ta uống rất nhiều rượu rồi gọi mày đến. Mày hí hửng chạy đến, nghĩ rằng anh ta cần mày. Nhưng không, anh ta chỉ muốn mượn mày để chọc tức Lã Thiên Lan. Cuối cùng, anh ta đuổi theo Lã Thiên Lan, bỏ mặc mày một mình giữa trời mưa tầm tã. Mày thất hồn lạc phách băng qua đường, rồi… rồi bị xe tông."
Tôi im lặng. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Dù không nhớ gì, nhưng lý trí của tôi vẫn hoạt động. Một người đàn ông đối xử với mình như vậy, tại sao "tôi" của quá khứ lại có thể yêu anh ta sâu đậm đến thế?
"Tình yêu thật sự mù quáng như vậy sao?" tôi lẩm bẩm.
"Mày yêu anh ấy đến chết đi sống lại," Bích Ngân khẳng định. "Cả thế giới này đều biết điều đó."
Cô ấy đưa cho tôi chiếc điện thoại của tôi. "Mày xem đi rồi sẽ hiểu."
Tôi cầm lấy điện thoại, nhưng lại không thể mở khóa. Tôi đã thử mọi mật khẩu có thể nghĩ ra.
"Mật khẩu là sinh nhật của anh ấy. 1208."
Tôi run rẩy nhập dãy số. Màn hình sáng lên.
Tôi mở thư viện ảnh. Hàng ngàn bức ảnh hiện ra, và gần như tất cả đều là ảnh chụp lén một người đàn ông.
Anh ta rất đẹp trai, phải thừa nhận điều đó. Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng. Khí chất cao ngạo toát ra từ mỗi bức ảnh. Tôi có thể hiểu tại sao "tôi" của quá khứ lại mê mệt anh ta.
Nhưng trong tất cả các bức ảnh, dù là chụp chính diện hay chụp nghiêng, ánh mắt anh ta nhìn vào ống kính (hoặc nhìn vào người chụp là tôi) đều toát lên vẻ lạnh nhạt, thậm chí là phiền chán. Không có một chút tình cảm nào.
Tôi mở ghi chú. Toàn bộ đều là những ghi chép về sở thích của Đinh Gia Khánh.
Anh ấy thích uống cà phê Americano không đường.
Anh ấy bị dị ứng với hải sản.
Anh ấy thích màu xám và đen.
Anh ấy không thích những nơi ồn ào.
Từng chi tiết nhỏ nhặt nhất đều được ghi lại cẩn thận.
Cuối cùng, tôi mở nhật ký.
"Ngày X tháng Y năm Z… Hôm nay anh ấy lại đi lướt qua mình mà không thèm nhìn. Tim mình đau quá."
"Ngày A tháng B năm C… Anh ấy nói mình phiền phức. Mình có nên từ bỏ không? Nhưng mình không làm được."
"Ngày D tháng E năm F… Lã Thiên Lan đã trở về. Mình thấy họ đứng cùng nhau. Thật xứng đôi. Mình có phải là kẻ thừa không?"
Từng dòng chữ như những mũi kim vô hình, không đâm vào da thịt nhưng lại khiến trái tim tôi co thắt lại một cách kỳ lạ. Cảm giác đau đớn và tuyệt vọng của một người khác dường như đang thấm vào cơ thể tôi.
Một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng. Tôi cảm thấy khó thở, ngực như bị một tảng đá đè nặng.
Tôi đã ngồi như vậy rất lâu, đọc đi đọc lại những dòng nhật ký bi thương đó cho đến khi Bích Ngân lay vai tôi.
"Mày ổn không, Vinh?"
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy bằng ánh mắt trống rỗng.
"Bích Ngân, sau này mày định làm gì?"
"Tao sẽ giúp mày phục hồi trí nhớ," cô ấy nói chắc nịch.
Tôi lắc đầu, một nụ cười nhạt nở trên môi. "Không cần đâu. Tao không muốn nhớ lại."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bích Ngân, tôi bắt đầu hành động.
Tôi chọn tất cả những bức ảnh có mặt Đinh Gia Khánh. Xóa.
Tôi xóa toàn bộ ghi chú.
Tôi xóa ứng dụng nhật ký.
Ngón tay tôi lướt trên màn hình, lạnh lùng và dứt khoát, như thể đang cắt đứt một khối u độc hại ra khỏi cơ thể.
"Mày… mày đang làm gì vậy?" Bích Ngân lắp bắp.
"Bắt đầu lại từ đầu," tôi nói, giọng bình thản đến lạ. "Ông trời đã cho tao cơ hội, tao không thể lãng phí nó."
Đúng lúc đó, điện thoại của Bích Ngân reo lên. Cô ấy nhìn số gọi đến, sắc mặt hơi thay đổi rồi vội vàng ra ngoài nghe máy.
Một lát sau, điện thoại của tôi cũng reo. Là mẹ tôi gọi.
"Vinh à, con khỏe hơn chưa? Ba mẹ lo quá."
"Con ổn mà mẹ, chỉ là gãy chân thôi."
Giọng mẹ tôi ngập ngừng. "À… chuyện của con với cậu Khánh… Ba con nói nếu con đã quyết định như vậy thì… thì cuối tuần này về nhà đi. Ba mẹ đã sắp xếp cho con đi xem mắt với cậu Mạnh Tú nhà bác Lâm rồi."
Trước đây, ba mẹ tôi vì muốn tôi từ bỏ Đinh Gia Khánh nên đã bịa ra chuyện tôi có hôn ước từ nhỏ. "Tôi" trong quá khứ đã kịch liệt phản đối.
Nhưng bây giờ, tôi lại mỉm cười.
"Vâng. Con sẽ về."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như bị sốc. "Con… con đồng ý thật à? Con không thích cậu Khánh nữa sao?"
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời Hà Nội xám xịt. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy một sự giải thoát nhẹ nhõm.
"Vâng," tôi đáp, giọng nói kiên định và rõ ràng. "Con không thích anh ta nữa."