Hóa ra, tình yêu của anh ta, cuộc hôn nhân của chúng tôi, ngay cả đứa con trong bụng tôi, tất cả đều là một sự lừa dối.
Ba năm qua, tôi đã là một con rối ngu ngốc trong vở kịch của anh ta, tự cho mình là hạnh phúc.
Vì vậy, tôi đã bí mật phá bỏ đứa con. Vào ngày anh ta phẫu thuật để hiến gan cho chị gái tôi, tôi đã để lại cho anh ta một "món quà": đơn ly hôn mà anh ta đã ký và bản báo cáo chấm dứt thai kỳ.
Chương 1
Bung Thanh Oanh POV:
Trong ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi, chồng tôi, Đoàn Thành Đạt, đã tặng tôi một căn biệt thự ven biển và một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn. Anh ấy nói, đó là món quà cho tôi và đứa con sắp chào đời của chúng tôi. Nhưng tôi biết, tất cả những điều này không phải dành cho tôi.
Tôi đã phát hiện ra sự thật rằng cuộc hôn nhân của mình chỉ là một màn kịch được sắp đặt công phu vào ngày cha tôi qua đời, khi tôi gọi cho anh ta vô số cuộc điện thoại nhưng không có ai trả lời.
Hôn nhân của chúng tôi luôn là hình mẫu trong mắt người ngoài.
Đoàn Thành Đạt, một ông trùm bất động sản lớn hơn tôi mười lăm tuổi, lịch lãm và giàu có, đối với tôi, một họa sĩ tranh lụa trẻ tuổi, luôn yêu chiều và bao dung. Anh ấy ủng hộ sự nghiệp của tôi, xây cho tôi một phòng tranh lớn nhất thành phố, sưu tầm mọi tác phẩm của tôi với giá cao, đưa tôi đến những buổi đấu giá nghệ thuật hàng đầu.
Anh ấy đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, dù chúng có vô lý đến đâu.
Bạn bè tôi đều ghen tị, nói rằng tôi đã tìm được một người đàn ông hoàn hảo, vừa có tiền vừa yêu thương tôi.
Tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Cho đến ngày cha tôi đột ngột qua đời vì một cơn đau tim.
Vào giây phút tôi cần anh ấy nhất, tôi không thể liên lạc được với anh ấy. Điện thoại của anh ấy tắt máy. Trợ lý của anh ấy nói rằng anh ấy đang có một cuộc họp quan trọng, không ai được làm phiền.
Tôi một mình đứng trong bệnh viện lạnh lẽo, nhìn cơ thể cha tôi dần lạnh đi, cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi.
Sự tuyệt vọng và bất lực nhấn chìm tôi.
Tối hôm đó, một người bạn đã gửi cho tôi một bức ảnh. Đó là một bức ảnh chụp lén, không rõ nét lắm, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra người đàn ông trong ảnh chính là chồng tôi, Đoàn Thành Đạt.
Anh ấy đang ở sân bay, ôm một người phụ nữ vào lòng. Người phụ nữ đó quay lưng về phía máy ảnh, nhưng tôi có thể nhận ra vóc dáng quen thuộc của cô ấy.
Đó là chị gái tôi, Bùng Gia.
Một cựu người mẫu áo dài nổi tiếng, người đã biến mất khỏi giới giải trí năm năm trước.
Người mà Thành Đạt từng yêu say đắm.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như mình bị đẩy vào một hầm băng. Hơi lạnh xuyên qua da thịt, thấm vào xương tủy.
Thành Đạt trở về vào nửa đêm, trên người vẫn còn vương mùi gió sương. Anh ấy trông mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười dịu dàng với tôi.
"Anh xin lỗi, Oanh. Cuộc họp quá quan trọng, anh không thể bỏ đi được."
Anh ấy ôm tôi vào lòng, giọng nói đầy áy náy. "Anh biết em đang rất buồn. Đừng lo, mọi chuyện đã có anh ở đây rồi."
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh ấy.
Nụ cười trên môi anh ấy thật giả tạo. Lời nói của anh ấy thật châm biếm.
"Oanh, em sao vậy? Sao không nói gì?" Anh ấy lo lắng hỏi, đưa tay lên sờ trán tôi. "Em không khỏe à?"
Tôi đẩy tay anh ấy ra.
"Em không sao," tôi nói, giọng nói lạnh lùng đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên. "Em chỉ hơi mệt."
"Vậy em nghỉ ngơi đi. Mọi việc ở tang lễ, anh sẽ lo liệu." Anh ấy nói, rồi định cúi xuống hôn tôi.
Tôi nghiêng đầu tránh đi.
"Em muốn một thứ," tôi nói.
"Em muốn gì cũng được," anh ấy đáp ngay lập tức, không chút do dự. Đó là thói quen của anh ấy, chiều chuộng tôi vô điều kiện.
Tôi lấy ra hai tập tài liệu từ ngăn kéo.
"Ký tên vào đây đi."
Anh ấy thậm chí không thèm nhìn. Anh ấy cầm lấy cây bút, ký tên mình vào hai văn bản một cách dứt khoát.
"Được rồi chứ?" Anh ấy mỉm cười, ánh mắt đầy sự cưng chiều. "Bây giờ em có thể yên tâm nghỉ ngơi được chưa, bà Đoàn?"
Tôi nhìn vào chữ ký của anh ấy, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
"Thành Đạt," tôi gọi tên anh ấy.
"Sao vậy, em yêu?"
"Anh có yêu em không?"
Anh ấy bật cười. "Hỏi gì ngốc vậy? Đương nhiên là anh yêu em rồi. Anh yêu em và cả con của chúng ta nữa."
Anh ấy quỳ xuống, áp tai vào bụng tôi. "Con trai của bố, con có nghe thấy không? Bố yêu mẹ con rất nhiều."
Đứa con trong bụng tôi, thành quả của sự lừa dối này.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ấy reo lên. Anh ấy liếc nhìn màn hình, và một tia lo lắng thoáng qua trong mắt anh ấy mà anh ấy cố gắng che giấu. Anh ấy đứng dậy, đi ra ban công để nghe điện thoại.
Giọng nói của anh ấy rất nhỏ, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, tôi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
"Gia, em sao rồi? Đừng lo, anh sẽ đến ngay."
Tôi nhắm mắt lại. Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Thành Đạt. Đó là tại một triển lãm tranh, nơi tác phẩm của tôi được trưng bày. Anh ấy đã mua tất cả các bức tranh của tôi, và nói rằng anh ấy rất ngưỡng mộ tài năng của tôi.
Sau đó, anh ấy theo đuổi tôi một cách nồng nhiệt. Anh ấy dịu dàng, chu đáo, và hiểu biết về nghệ thuật. Anh ấy nói rằng tôi giống như một nàng thơ, mang lại cho anh ấy nguồn cảm hứng vô tận.
Tôi đã nhanh chóng rơi vào lưới tình của anh ấy. Tôi, một cô gái trẻ ngây thơ đến từ một làng nghề truyền thống, đã bị cuốn hút bởi sự lịch lãm và trưởng thành của anh ấy.
Chúng tôi kết hôn sau nửa năm quen nhau. Cuộc sống sau hôn nhân của chúng tôi rất hạnh phúc. Anh ấy đã biến tôi thành một nàng công chúa, sống trong một tòa lâu đài nguy nga.
Tôi đã từng nghĩ rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Tôi đứng dậy, đi đến phòng làm việc của Thành Đạt. Đó là nơi duy nhất trong nhà mà anh ấy không cho phép tôi vào. Anh ấy nói rằng đó là không gian riêng tư của anh ấy, chứa đựng nhiều bí mật kinh doanh.
Tôi đã luôn tôn trọng sự riêng tư của anh ấy. Nhưng hôm nay, tôi phải vào đó.
Cánh cửa không khóa.
Tôi đẩy cửa bước vào. Căn phòng rất lớn, được trang trí theo phong cách cổ điển. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là khắp nơi trong phòng đều là hình ảnh của chị gái tôi, Bùng Gia.
Những bức ảnh của cô ấy từ khi còn nhỏ cho đến khi trở thành một người mẫu nổi tiếng, được đóng khung cẩn thận và treo trên tường. Những chiếc áo dài mà cô ấy từng mặc, được trưng bày trong tủ kính. Thậm chí cả những món đồ trang sức mà cô ấy yêu thích cũng được đặt trong một chiếc hộp nhung tinh xảo.
Đây không phải là một phòng làm việc. Đây là một phòng tưởng niệm.
Một phòng tưởng niệm dành cho người phụ nữ mà Thành Đạt yêu.
Tim tôi đau như bị dao cắt. Tôi bước đến bàn làm việc của anh ấy. Trên bàn có một cuốn nhật ký bìa da màu đen.
Tôi do dự một lúc, rồi mở nó ra.
Nét chữ của Thành Đạt rất đẹp, mạnh mẽ và quyết đoán. Nhưng nội dung bên trong lại tràn đầy sự dịu dàng và nỗi ám ảnh.
"Ngày... tháng... năm... Hôm nay tôi lại gặp Gia. Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, giống như ánh trăng sáng trên bầu trời đêm. Nhưng cô ấy sắp kết hôn rồi. Trái tim tôi tan nát."
"Ngày... tháng... năm... Gia biến mất rồi. Không ai biết cô ấy đã đi đâu. Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có tin tức gì. Tôi cảm thấy như mình đã mất đi cả thế giới."
"Ngày... tháng... năm... Hôm nay tôi đã gặp em gái của Gia, Thanh Oanh. Cô ấy trông rất giống Gia, đặc biệt là đôi mắt và khí chất nghệ sĩ. Có lẽ, ông trời đã thương xót tôi, đã gửi đến cho tôi một người thay thế."
"Ngày... tháng... năm... Tôi đã quyết định sẽ theo đuổi Oanh. Tôi sẽ biến cô ấy thành một tác phẩm hoàn hảo, một cái bóng của Gia. Tôi sẽ cho cô ấy mọi thứ mà Gia từng mong muốn. Tôi sẽ yêu thương cô ấy, chăm sóc cô ấy, để cô ấy sống trong hạnh phúc. Như vậy, tôi có thể tự lừa dối mình rằng Gia vẫn đang ở bên cạnh tôi."
"Ngày... tháng... năm... Oanh đã có thai. Tôi rất vui. Đứa trẻ này sẽ là mối liên kết giữa tôi và gia đình Bùng. Nó sẽ là cháu của Gia. Có lẽ, khi đứa trẻ ra đời, Gia sẽ trở về."
Nước mắt tôi rơi lã chã trên những trang giấy.
Thì ra là vậy.
Tôi chỉ là một người thay thế.
Tình yêu của anh ấy, sự cưng chiều của anh ấy, cuộc hôn nhân của chúng tôi, tất cả đều là một sự lừa dối.
Ngay cả đứa con trong bụng tôi cũng chỉ là một công cụ để anh ấy níu kéo hy vọng về chị gái tôi.
Tôi đã là một con rối trong vở kịch của anh ấy suốt ba năm trời.
Một con rối ngu ngốc, tự cho mình là hạnh phúc.
Tôi đóng cuốn nhật ký lại. Nước mắt đã ngừng rơi. Trái tim tôi trống rỗng, không còn cảm giác gì nữa.
Bùng Thanh Oanh, mày không thể tiếp tục làm người thay thế được nữa.
Tôi nhìn xuống hai tập tài liệu trên bàn.
Tờ đầu tiên là đơn ly hôn.
Tờ thứ hai là giấy ủy quyền tài sản nghệ thuật, chuyển nhượng toàn bộ các tác phẩm của tôi và phòng tranh cho một quỹ từ thiện mà tôi đã thành lập từ lâu.
Anh ta đã ký tên.
Và khi tôi bước ra khỏi phòng làm việc, tôi cầm theo một tờ giấy khác mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ trong túi xách.
Đó là báo cáo chấm dứt thai kỳ.
Tôi sẽ không để đứa trẻ này ra đời trong một sự lừa dối. Nó không đáng phải chịu đựng điều đó.
Tôi cầm lấy chìa khóa xe và đi thẳng đến bệnh viện.
Đêm nay, Bùng Thanh Oanh mà Đoàn Thành Đạt biết sẽ chết.
---