hanh O
tỉnh lại, tôi cảm thấy một sự trống rỗng
sự mất mát mà tôi vừa trải qua. Đứa
ôi khôn
tôi đã
tuần, cơ thể yếu ớt nhưng đ
lần, mỗi lần đều vội vã. Anh ta nói rằng công việc quá
úp bổ dưỡng, dặn dò tôi phải chăm s
"em bé" từ miệng anh ta,
iúp tôi đổ hết nh
à thu dọn tất cả những món đồ trang sức, t
yên góp toàn bộ số tiền ch
n cảnh khó khăn. Đó là tâm huyết của tôi, là đi
ổi tối, anh ta thấy tôi đang ng
"Oanh, đồ đạc tro
ồi," tôi bình
ở bên em nhiều hơn trong thời gian này phải không? Anh xin lỗi. Anh
hĩ rằng tôi đ
nực
nói. "Chỉ là em khô
không thích, chúng ta sẽ mua những
uốn ôm tôi, nhưng
t. Em muốn
i lại. "Em đã uống th
ồi
hết chúng
ốt. Nghỉ n
nhìn thấy vẻ mặt giả tạo của
ình sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ để tưởng nhớ
Gia cuối cùng cũng chịu về rồi. Con và Thành Đạt nh
im l
on có ng
ghe rồ
nhé. Cả nhà chúng ta cuối
àn
thật
với Thành Đạt về
rong mắt. "Thật sao? Tốt quá. Anh nh
ộn hơn. Anh ta thường xuyên ra ngoài, và mỗi lần
n bị cho cuộc gặp gỡ với
ệc, Thành Đạt đã đưa ch
ng
lụa được vẽ tay rất tinh xảo. Họa tiết là hoa
h ta hỏi, vẻ mặ
ẹp
đây là món quà anh ta đ
ủa chúng tôi. Khi tôi và Thành Đạt
ị gái tôi
ài trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai. Nét mặt cô ấy
hư một tiên n
Thành Đạt lại say
mắt anh ta sáng lên. Anh ta
ặt chúng tôi. "Gia, đây là
i lịch sự.
Đạt đáp, giọng nó
ật xứng đôi," một
ời, chỉ có tôi v
à ra. "Lần đầu gặp mặt, an
h trắng trợn. Anh ta đã n
ở ra. "Ôi, đẹp quá. Em
ch nó," Thành Đạ
ng trở nên n
hật có lòng. Anh ấy đã tìm hiểu
ánh mắt có c
trong một bầu
, nhưng tâm trí anh ta
thức ăn cho Gia, nhữ
nhiều vào.
ngon lắm,
bị dị ứng với hải sản. Anh ta còn g
Oanh. Tôm n
tôm trong bát,
ôi lạn
bị dị ứng với hải sản. Mỗi lần đi ăn cùng n
ích nhỏ nhặt của chị gái tôi, người
cảm thấy không cò
-

GOOGLE PLAY