/0/95673/coverbig.jpg?v=ec8a19288b3676370d7fd696bb55127e)
t căn biệt thự ven biển và một chiếc xe thể thao. Anh nói
phải dành cho tôi. Tôi chỉ là người thay thế
a đã không ngần ngại bỏ mặc tôi, ngư
quỳ xuống cầu xin tô
hân của chúng tôi, ngay cả đứa con tron
ối ngu ngốc trong vở kịch của a
để hiến gan cho chị gái tôi, tôi đã để lại cho anh ta một "món
ươ
hanh O
biệt thự ven biển và một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn. Anh ấy nói, đó là món quà cho tôi v
t màn kịch được sắp đặt công phu vào ngày cha tôi qua đời, khi tô
ôi luôn là hình mẫu
ĩ tranh lụa trẻ tuổi, luôn yêu chiều và bao dung. Anh ấy ủng hộ sự nghiệp của tôi, xây cho tôi một phòng tranh l
êu cầu của tôi, dù c
đã tìm được một người đàn ông hoàn
từng nghĩ
i đột ngột qua đời
i anh ấy. Điện thoại của anh ấy tắt máy. Trợ lý của anh ấy nói rằ
h lẽo, nhìn cơ thể cha tôi dần lạnh đ
và bất lực n
t bức ảnh chụp lén, không rõ nét lắm, nhưng tôi vẫn có thể nhậ
g. Người phụ nữ đó quay lưng về phía máy ảnh, nhưn
gái tôi,
tiếng, người đã biến mất khỏi
nh Đạt từng
h bị đẩy vào một hầm băng. Hơi lạnh
n vương mùi gió sương. Anh ấy trông mệt mỏi, nh
c họp quá quan trọng, a
áy náy. "Anh biết em đang rất buồn. Đừ
gì, chỉ lặng l
thật giả tạo. Lời nói củ
gì?" Anh ấy lo lắng hỏi, đưa tay
tay an
ói lạnh lùng đến mức chính tôi c
tang lễ, anh sẽ lo liệu." Anh ấ
êng đầu
một thứ,"
ập tức, không chút do dự. Đó là thói quen
i tập tài liệ
n vào
nh ấy cầm lấy cây bút, ký tên mình
t đầy sự cưng chiều. "Bây giờ em có thể
anh ấy, một cảm giác lạn
," tôi gọi
ậy, em
yêu em
Đương nhiên là anh yêu em rồi. Anh
ôi. "Con trai của bố, con có nghe t
g tôi, thành quả
hình, và một tia lo lắng thoáng qua trong mắt anh ấy mà anh ấy cố
ưng trong đêm khuya tĩnh lặng, t
ồi? Đừng lo, a
tim tôi như bị một bà
nh, nơi tác phẩm của tôi được trưng bày. Anh ấy đã mua tất cả các b
ng, chu đáo, và hiểu biết về nghệ thuật. Anh ấy nói rằng tôi gi
cô gái trẻ ngây thơ đến từ một làng nghề truyền thống, đ
nhân của chúng tôi rất hạnh phúc. Anh ấy đã biến tôi thàn
mình là người phụ nữ h
cả chỉ là
ất trong nhà mà anh ấy không cho phép tôi vào. Anh ấy nói rằng đó l
riêng tư của anh ấy. Nhưn
ửa khô
o phong cách cổ điển. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là khắ
g cẩn thận và treo trên tường. Những chiếc áo dài mà cô ấy từng mặc, được trưng bày trong tủ kính. T
phòng làm việc. Đây là
dành cho người phụ
đến bàn làm việc của anh ấy. Trên b
một lúc, r
và quyết đoán. Nhưng nội dung bên trong
ẫn xinh đẹp như vậy, giống như ánh trăng sáng trên bầu tr
cô ấy đã đi đâu. Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có
Cô ấy trông rất giống Gia, đặc biệt là đôi mắt và khí chất nghệ sĩ. Có
, một cái bóng của Gia. Tôi sẽ cho cô ấy mọi thứ mà Gia từng mong muốn. Tôi sẽ yêu thương cô ấy, chăm sóc c
trẻ này sẽ là mối liên kết giữa tôi và gia đình Bùng. Nó sẽ
i lã chã trên n
ra l
một người
của anh ấy, cuộc hôn nhân của chúng
ũng chỉ là một công cụ để anh ấy
trong vở kịch của an
ngốc, tự cho m
ắt đã ngừng rơi. Trái tim tôi trố
hông thể tiếp tục làm
g hai tập tài
iên là đ
yển nhượng toàn bộ các tác phẩm của tôi và phòng tr
a đã
c, tôi cầm theo một tờ giấy khác mà t
cáo chấm d
đời trong một sự lừa dối. Nó kh
khóa xe và đi thẳ
h Oanh mà Đoàn Thà
-

GOOGLE PLAY