Sau đó, họ cướp đi thành quả nghiên cứu của tôi, vu khống tôi đạo văn, khiến tôi bị đuổi học. Cha nuôi còn tát tôi trước mặt báo chí và tuyên bố từ mặt tôi.
Hóa ra, mười năm tình cảm của tôi không bằng một giọt nước mắt của cô ta. Hóa ra, tôi chỉ là một vật thế thân được họ nhận nuôi để gánh vận rủi.
Trong cơn tuyệt vọng tột cùng, tôi nhớ ra một tháng trước, có một cặp vợ chồng tài phiệt đã tìm đến và nói rằng tôi là con gái ruột của họ. Tôi run rẩy bấm số gọi lại.
"Cha... con muốn về nhà."
Chương 1
Bạch Khanh Huyền POV:
Mười năm yêu Hà Trọng, tôi đã từng ngây thơ cho rằng, chỉ cần tôi đủ ngoan ngoãn, đủ hy sinh, thì trái tim lạnh giá của anh cuối cùng cũng sẽ vì tôi mà tan chảy.
Nhưng tôi đã lầm.
"Khanh Huyền, vị trí thực tập ở tập đoàn kiến trúc hàng đầu kia, con nhường lại cho Báu Báu đi."
Giọng nói của bà Hà, mẹ của Hà Trọng, dịu dàng nhưng lại mang một sức nặng không cho phép từ chối, vang lên trong phòng khách xa hoa của biệt thự nhà họ Hà.
Không khí trong phòng như ngưng đọng lại. Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da mềm mại, nhưng toàn thân lại cứng đờ, cảm giác như có một tảng băng vừa đè nặng lên lồng ngực.
Tôi ngước mắt nhìn người phụ nữ trung niên đang ngồi đối diện. Bà mặc một bộ sườn xám lụa cao cấp, trên cổ là chuỗi ngọc trai lấp lánh, từng cử chỉ đều toát lên vẻ sang trọng và quyền quý.
Bên cạnh bà, Hà Báu, cô em gái vừa từ nước ngoài trở về của Hà Trọng, đang cúi đầu, đôi vai gầy khẽ run rẩy, trông vô cùng đáng thương. Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt như một bông hoa mỏng manh sắp tàn lụi trong gió.
Hà Trọng, vị hôn phu của tôi, người đàn ông tôi đã yêu bằng cả thanh xuân, ngồi ở chiếc ghế đơn bên cạnh. Anh mặc một bộ vest được cắt may tỉ mỉ, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như tượng tạc. Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh chưa từng dừng lại trên người tôi một giây, chỉ chăm chú nhìn Hà Báu, trong đôi mắt sâu thẳm ấy tràn ngập sự lo lắng và xót xa.
Sự im lặng của anh giống như một nhát dao vô hình, đâm thẳng vào trái tim tôi.
"Bác Hà... đó là cơ hội rất quan trọng với con," tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy, "Con đã nỗ lực rất nhiều để có được nó."
Đó không chỉ là một vị trí thực tập. Đó là tấm vé thông hành đến với thế giới kiến trúc đỉnh cao, là bước đệm quan trọng nhất cho sự nghiệp mà tôi hằng mơ ước.
Bà Hà thở dài một tiếng, cầm lấy tay Hà Báu vỗ về. "Bác biết con đã vất vả. Nhưng con xem, Báu Báu nhà chúng ta từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, cơ thể lại yếu đuối. Lần này trở về, nó chỉ có một nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy, lẽ nào chúng ta lại không thể đáp ứng?"
Bà ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt không còn vẻ dịu dàng ban nãy, mà thay vào đó là sự nghiêm khắc và cảnh cáo. "Khanh Huyền, con là một đứa trẻ hiểu chuyện. Con cũng sắp trở thành con dâu nhà họ Hà, phải biết suy nghĩ cho gia đình."
Hà Báu lúc này mới khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi, giọng nói yếu ớt như sắp đứt hơi. "Chị Khanh Huyền... em xin lỗi... Em không cố ý đâu... Chỉ là... em thực sự rất thích kiến trúc..."
Tôi nhìn cô ta, nhìn giọt nước mắt chực chờ rơi xuống trên hàng mi cong vút, trong lòng dâng lên một cảm giác ghê tởm.
Yếu đuối? Thiệt thòi?
Cô ta yếu đuối ở chỗ nào? Từ khi cô ta trở về, cả gia đình họ Hà đều xoay quanh cô ta, nâng niu như một món đồ sứ dễ vỡ. Còn tôi, người đã ở bên họ gần mười năm, lại trở thành người ngoài.
"Báu Báu, đừng khóc," Hà Trọng cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng anh trầm thấp, đầy từ tính, nhưng lại không dành cho tôi. Anh rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má Hà Báu, động tác dịu dàng đến mức khiến tôi đau lòng.
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo không một chút hơi ấm. "Khanh Huyền, chỉ là một vị trí thực tập thôi. Em nhường cho Báu Báu đi."
Không phải là một câu hỏi. Mà là một mệnh lệnh.
"Sau này, anh sẽ bù đắp cho em." Anh nói thêm, nhưng giọng điệu lại vô cùng hời hợt, như thể đang ban phát một ân huệ.
Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội. Bù đắp? Anh lấy gì để bù đắp? Anh có biết vị trí đó quan trọng với tôi đến nhường nào không? Anh có biết tôi đã thức bao nhiêu đêm, phác thảo bao nhiêu bản vẽ, nỗ lực đến mức nào để vượt qua hàng ngàn ứng viên xuất sắc khác không?
Tôi nhìn sâu vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm một chút tình cảm, một chút do dự, một chút không nỡ.
Nhưng không. Trong mắt anh chỉ có sự kiên định lạnh lùng và một chút thiếu kiên nhẫn.
Trong một khoảnh khắc, tôi chợt hiểu ra.
Trong trái tim anh, sự hy sinh của tôi là điều hiển nhiên. Bởi vì tôi là một đứa trẻ mồ côi được nhà họ Hà cưu mang, bởi vì tôi nợ họ.
Mười năm.
Mười năm tôi ở bên anh, từ một cô bé mười lăm tuổi đến một cô gái hai mươi lăm tuổi. Tôi đã dành cả quãng đời đẹp nhất của mình để yêu anh, để đuổi theo bóng lưng của anh, để cố gắng trở thành người xứng đáng đứng bên cạnh anh.
Tôi cứ ngỡ rằng, sự tồn tại của tôi đối với anh là đặc biệt. Tôi cứ ngỡ rằng, chiếc nhẫn đính hôn trên tay tôi là minh chứng cho một lời hứa hẹn về tương lai.
Nhưng sự trở về của Hà Báu đã tát cho tôi một cái tát đau điếng.
Hóa ra, mười năm tình cảm của tôi, không bằng một giọt nước mắt của cô ta.
"Khanh Huyền?" Giọng nói của Hà Trọng kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Anh nhíu mày, sự thiếu kiên nhẫn trong mắt càng rõ rệt hơn.
Tôi hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo tràn vào buồng phổi, khiến trái tim tôi đau nhói. Tôi chậm rãi gật đầu, cảm nhận được từng chút sức lực cuối cùng đang rời khỏi cơ thể mình.
"Vâng... Con đồng ý."
Khi hai từ đó thoát ra khỏi miệng, tôi thấy khóe môi của bà Hà khẽ nhếch lên thành một nụ cười hài lòng. Hà Báu thì nép vào lòng Hà Trọng, nở một nụ cười gần như không thể nhận ra, một nụ cười của kẻ chiến thắng.
Chỉ có Hà Trọng, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó, như thể quyết định của tôi chẳng có gì đáng để anh bận tâm.
Anh đứng dậy, kéo Hà Báu đứng lên. "Em mệt rồi, anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi."
Họ đi lướt qua tôi, không một ánh nhìn, không một lời an ủi.
Tôi ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy toàn thân. Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ chiếu xuống, nhưng trong mắt tôi chỉ là một màu xám xịt.
Tôi nhớ lại ngày đầu tiên tôi đến ngôi nhà này.
Năm đó tôi mười tuổi, một đứa trẻ mồ côi vừa mất đi cha mẹ trong một tai nạn. Chính gia đình họ Hà đã nhận nuôi tôi, cho tôi một mái nhà. Tôi đã từng biết ơn họ, coi họ như cha mẹ ruột của mình.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra, đây không phải là một gia đình ấm áp. Cha mẹ Hà Trọng luôn bận rộn với công việc, họ ít khi ở nhà. Ngôi nhà này luôn lạnh lẽo và trống rỗng. Họ đối xử với tôi rất hà khắc, chỉ cần tôi làm sai một chút là sẽ bị mắng chửi thậm tệ.
Trong những năm tháng u ám đó, Hà Trọng là tia sáng duy nhất của tôi.
Anh lớn hơn tôi năm tuổi, là một thiếu niên ưu tú, đẹp trai, học giỏi. Anh là niềm tự hào của cả gia đình. Mỗi khi anh ở nhà, không khí dường như cũng trở nên sống động hơn.
Tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Giữa chúng tôi có một hôn ước từ khi còn nhỏ, do cha mẹ hai bên sắp đặt. Điều đó khiến tôi càng có lý do để bám víu lấy anh. Tôi cố gắng học thật giỏi, làm mọi thứ để anh chú ý đến mình.
Nhưng anh luôn lạnh lùng, xa cách. Anh chưa bao giờ thừa nhận tình cảm của tôi, cũng chưa bao giờ từ chối. Anh cứ để tôi lơ lửng như vậy, cho tôi một chút hy vọng rồi lại đẩy tôi ra xa.
Mãi cho đến khi chúng tôi đính hôn, thái độ của anh mới có chút thay đổi. Anh bắt đầu quan tâm đến tôi hơn, đôi khi còn có những cử chỉ dịu dàng. Tôi đã vui mừng đến phát điên, cứ ngỡ rằng cuối cùng mình cũng đã có được trái tim anh.
Nhưng giờ đây, tôi mới hiểu, tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng tôi.
Sự xuất hiện của Hà Báu đã phá vỡ mọi thứ.
Cô ta là con gái ruột của nhà họ Hà, bị thất lạc từ nhỏ và mới được tìm về. Họ nói cô ta đã phải chịu nhiều khổ cực, cần được bù đắp.
Và tôi, một đứa con nuôi, nghiễm nhiên trở thành đối tượng để họ thực hiện sự "bù đắp" đó.
Bất cứ thứ gì Hà Báu muốn, tôi đều phải nhường. Từ những món đồ nhỏ nhặt, cho đến bây giờ, là cả tương lai và sự nghiệp của tôi.
Cơn đau đầu ập đến khiến tôi choáng váng. Tôi đứng dậy, lảo đảo đi vào phòng tắm. Tôi xả nước lạnh vào mặt, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt trong gương, tôi tự hỏi mình, Bạch Khanh Huyền, mày còn có thể chịu đựng đến bao giờ?
Khi tôi trở ra, Hà Trọng đã đứng ở cửa phòng, trên người khoác một chiếc áo măng tô. Anh nhìn tôi, nói: "Cuối tuần này chúng ta đi du lịch nhé? Anh đã đặt vé máy bay đi Paris rồi."
Paris.
Đó là nơi tôi luôn mơ ước được đến cùng anh. Tôi đã từng nói với anh không biết bao nhiêu lần. Nhưng anh luôn nói rằng anh bận.
Tại sao lại là bây giờ?
"Để bù đắp cho em," tôi tự trả lời câu hỏi của mình, một nụ cười cay đắng nở trên môi.
Anh ta nghĩ rằng một chuyến đi Paris có thể đổi lấy tương lai của tôi sao?
"Em không đi," tôi nói, giọng nói lạnh lùng đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên. "Anh đi cùng Hà Báu đi. Cô ấy chắc sẽ thích lắm."
Hà Trọng dường như không ngờ tôi sẽ từ chối. Anh im lặng một lúc, rồi lại nói: "Vậy thì đi Nhật Bản. Em không phải thích hoa anh đào sao?"
"Hay là Thụy Sĩ? Em có thể trượt tuyết."
Anh ta cứ thế liệt kê ra một loạt địa điểm, mỗi nơi đều là nơi tôi từng nói muốn đến. Nhưng anh ta không hề nhận ra, điều tôi muốn không phải là những chuyến đi này.
Tôi im lặng, không trả lời.
Trong lòng tôi là một sự trống rỗng đến đáng sợ. Mọi hy vọng, mọi ảo tưởng về người đàn ông này, đều đã tan thành tro bụi.
Anh ta thấy tôi không nói gì, bèn bước tới, khẽ nhíu mày. "Em sao vậy? Không khỏe à?"
Không khỏe?
Tôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
Không phải là anh và gia đình anh đã đẩy tôi đến bước đường này sao?
Anh ta đưa tay sờ lên trán tôi, rồi lại sờ lên trán mình. "Hơi nóng. Em bị sốt rồi."
Anh ta bế bổng tôi lên, đặt tôi lên giường, đắp chăn lại cho tôi. Động tác của anh vẫn dịu dàng như trước, nhưng tôi không còn cảm thấy ấm áp nữa.
"Nghỉ ngơi đi. Anh sẽ gọi bác sĩ đến."
Đúng lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông.
Anh liếc nhìn màn hình, vẻ mặt lập tức thay đổi. Anh vội vàng bắt máy, giọng nói đầy lo lắng. "Báu Báu? Sao vậy em?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nức nở của Hà Báu. "Anh Trọng... em sợ... Em mơ thấy ác mộng..."
"Đừng sợ, có anh đây rồi," Hà Trọng vội vàng an ủi. "Anh qua với em ngay."
Anh cúp máy, không một chút do dự, quay người rời đi. Anh thậm chí còn không ngoảnh lại nhìn tôi một lần.
Cánh cửa phòng đóng lại, để lại tôi một mình trong căn phòng lạnh lẽo.
Cơn sốt ập đến ngày càng dữ dội, cơ thể tôi nóng như lửa đốt, nhưng trái tim lại lạnh như băng.
Tôi nằm đó, nhìn trân trân lên trần nhà, nước mắt lặng lẽ chảy dài xuống hai bên thái dương.
Mười năm.
Tình yêu mười năm của tôi, cuối cùng cũng đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Trong cơn mơ màng, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
Một tháng trước, có một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng đã tìm đến tôi. Họ nói rằng họ là cha mẹ ruột của tôi.
Họ nói rằng cha tôi không hề qua đời, ông là Việt Hoàng, một tài phiệt bất động sản khét tiếng. Tôi còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ tên là Việt Bạch Long.
Lúc đó, tôi đã không tin. Tôi nghĩ đó là một trò lừa đảo. Tôi đã đuổi họ đi.
Nhưng bây giờ...
Tôi run rẩy đưa tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường. Tôi tìm lại số điện thoại lạ đã gọi cho tôi hôm đó.
Ngón tay tôi run rẩy bấm nút gọi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. Một giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên. "Khanh Huyền? Là con phải không?"
Nước mắt tôi lại trào ra, không thể kiềm chế được. "Cha..."
"Cha đây, con gái. Con sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Con... con muốn về nhà."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi một tiếng thở dài đầy xót xa vang lên. "Được. Con về nhà đi. Cha và anh trai sẽ đợi con."
"Ba ngày nữa, con sẽ về," tôi nói, giọng nói khàn đặc.
"Được. Chúng ta sẽ chuẩn bị mọi thứ để chào đón con."
Cúp điện thoại, tôi cảm thấy một luồng hơi ấm len lỏi vào trái tim đã nguội lạnh của mình.
Gia đình.
Hóa ra, tôi vẫn còn có gia đình.
Tôi mỉm cười, một nụ cười chua chát.
Hà Trọng, gia đình họ Hà, các người cứ chờ xem.
Những gì các người đã nợ tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại, cả vốn lẫn lời.
Tôi sẽ khiến các người phải hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy.
Tôi sẽ cho các người biết, Bạch Khanh Huyền này không phải là một con cừu non mặc cho các người chà đạp.
Tôi sẽ không nói lời tạm biệt nào cả.
Bởi vì những kẻ như họ, không xứng.